Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 377: Còn đau đáu đôi giày thiếu một

Mọi người thi nhau gật đầu.
"Ha ha, Hàn trưởng lão vậy chúng ta thì sao? Chúng ta tiếp theo đi nơi nào chờ các ngươi?"
Chu Võ cười ha ha nói.
Thực lực bọn họ còn thấp, đến nay còn chưa tới Lục phẩm.
Phần lớn hành động bọn họ đều chỉ có thể ngồi nghe.
"Các ngươi thì đi cùng với Lưu trưởng lão, máng theo số bạc còn lại sớm đi Hắc Bàn thành chờ chúng ta, dù sao lần đấu giá Thiên Tinh Ngọc tủy này chính là được cử hành ở Hắc Bàn thành."
Hàn Vô Ảnh cười nói.
"Được!"
"Vậy Hàn trưởng lão cẩn thận!"
Đám người Chu Võ, Lý Phong gật đầu.
. . .
Giữa trưa.
Bên trong mỏ bạc ở Nam Long lĩnh.
Tám cái rương lớn đã được chất lên xe ngựa một cách chắc chắn.
Cũng làm đủ mọi cách để che đậy bên ngoài cỗ xe ngựa.
Nhìn vào từ bên ngoài thì không ai nghĩ tới trong xe ngựa lại chất đầy những thỏi bạc.
"Tiêu quản sự, vậy chúng ta bây giờ lập tức xuất phát."
Mộc quản sự vẻ mặt phức tạp, hai tay chắp lên, lộ ra bàn tay phải trụi lủi.
"Trên đường cẩn thận, sau khi đến nơi nhớ hồi âm lại cho chúng ta."
Dương Phóng nói với giọng điệu bình tĩnh, nói: "Còn có, nếu như gặp phải phiền phức thì nhớ phát tín hiệu kịp thời!"
"Vâng, Tiêu quản sự!"
Mộc quản sự gật đầu lần nữa.
"Ừm."
Dương Phóng gật đầu.
"Giá!"
"Giá!"
Ba chiếc xe ngựa lần lượt được điều khiển rời khỏi quặng mỏ đi về phía đường núi xa xa.
Ngoại trừ Mộc quản sự ra, bên người còn có hơn mười tên đệ tử Thần Vũ tông mới được điều tới, phần lớn có cảnh giới Lục phẩm Thất phẩm.
Toàn bộ quặng mỏ chỉ còn lại chưa đến mười người còn đang đóng giữ.
"Trương đạt, trông coi nơi này."
Dương Phóng dặn dò một câu thì quay người rời đi.
"Vâng, Tiêu quản sự!"
Trương Đạt lập tức trả lời.
Còn lại không tới mười người, nhanh chóng hướng Trương Đại tập hợp lại.
"Trương sư huynh, chúng ta cùng nhau chơi mấy ván đi?"
Một tên đệ tử mở miệng cười nói.
"Không được, quặng mỏ là chuyện lớn, không được sơ suất!"
Trương Đạt lắc đầu.
"Còn có thể có chuyện lớn gì, không phải bạc đều đã chở đi rồi sao?"
Một tên đệ tử hoài nghi hỏi.
"Ngươi biết cái gì?"
Trương Đạt trừng mắt hắn một cái, nói: "Thành thành thật thật trông coi quặng mỏ, nếu như có chuyện gì xảy ra thì coi chừng cái đầu của ngươi!"
Tên đệ tử kia lập tức ngượng ngùng cười một tiếng, không còn tiếp tục nhiều lời.
Mỗi người bọn họ tản ra đi về vị trí làm việc của mình.
Lại qua một lúc lâu.
Một cơn gió núi thổi qua.
Có một mùi thơm kỳ lạ không thể nói nên lời tràn ngập trong không khí.
Một bóng người lướt qua con đường núi phía xa với tốc độ không thể tin được, giống như một tàn ảnh, thoáng một cái đã qua, nhanh chóng tiếp cận về phía nơi này.
Phốc phốc! Phốc phốc! Phốc phốc!
Người tới xuất thủ cực nhanh, còn cách mục tiêu bảy tám mét, chính là cách không điểm ra.
Mỗi một chỉ điểm ra đều có một bóng người ngã nhào xuống đất.
Trong nháy mắt toàn bộ quặng mỏ được hắn dọn sạch.
Bên trong một căn phòng.
Một tên đệ tử của Thần Vũ tông nghe được động tĩnh, vội vàng đi ra ngoài xem xét, khi trông thấy bóng người đeo mặt nạ đen cách đó không xa thì kinh ngạc, trong lòng giật mình, nhưng chẳng mấy chốc đã để ý tới lệnh bài bên hông của người đó, vẻ mặt lập tức mừng rỡ.
"Là Hàn trưởng lão, đích thân Hàn trưởng lão tới đây!"
Hắn vội vàng đón, thấp giọng nói.
"Ừm, số bạc còn lại ở đâu?"
Hàn Vô Ảnh hỏi.
"Ngay tại chỗ kia nơi ở của Tiêu quản sự."
Tên đệ tử Thần Vũ tông kia nói nhỏ.
"Ừm? Chờ một chút, ngươi nói hắn họ Tiêu?"
Thân thể Hàn Vô Ảnh đột nhiên khựng lại, hai mắt hơi nheo lại.
"Đúng vậy, sao vậy?"
Đệ tử Thần Vũ tông kia hoài nghi nói.
"Họ Tiêu, Thập phẩm. . ."
Hàn Vô Ảnh giật mình trong lòng, trong nháy mắt cảm thấy có gì đó không đúng, nói: "Tên đầy đủ của hắn là gì? Vì sao trong tình báo trước đó ngươi không có nói hắn họ Tiêu?"
"Tên đầy đủ?"
Tên đệ tử kia lộ ra vẻ nghi hoặc, suy tư nói: "Ta cũng không biết tên đầy đủ của hắn gọi là gì? Nhưng tất cả mọi người đều gọi hắn là Tiêu quản sự, hơn nữa hắn chỉ là Thập phẩm, đối với Hàn trưởng lão mà nói thì không khó lắm!"
Hàn Vô Ảnh cảm thấy bất an trong lòng, nói: "Không thích hợp, hủy bỏ hành động ở nơi này, ngươi đi theo ta đi, không cần ở lại thêm nữa!"
Hắn mang theo thân thể vị đệ tử này lập tức tung người rời đi.
Trước đây không lâu ở bến tàu gặp phải cái tên Tiêu Phóng kia để hắn đến nay có loại áp lực tâm lý khó tả, vẫn còn đau đáu đôi giày thiếu một.
Ở chỗ này gặp phải quản sự thế mà cũng họ Tiêu!
Rất khó bảo đảm không phải là cùng một người!
Hơn nữa!
Cái loại bất an trong lòng hắn kia càng trở nên rõ ràng hơn.
Tuy nhiên!
Ngay vào thời điểm hắn muốn rời đi thì dị biến xảy ra.
Ầm!
Một bóng đen đáng sợ, giống như một ngôi sao băng, lao ra khỏi từ trong một công trình kiến trúc cách đó không xa, mang theo ánh sáng rực rỡ của lôi điện, một tiểu tử vững vàng hạ xuống trước hai người Hàn Vô Ảnh, lực lượng kinh khủng giẫm trên mặt đất, phịch một tiếng, lập tức dẫm nổ nát đá vụn dưới chân.
Đá vụn bắn tung toé.
Lôi quang lượn lờ.
Trên người Dương Phóng mặc bộ áo giáp màu đen, lạnh lùng, hung dữ, dũng mãnh, đáng sợ, toàn thân được bao bọc chặt chẽ, giống như một con thú sắt đáng sợ.
Chỉ để một đôi mắt lạnh lùng lộ ra bên ngoài, quay đầu nhìn về phía Hàn Vô Ảnh
"Hàn trưởng lão đã lâu không gặp, đã tới rồi thì cần gì phải đi!"
Dương Phóng nói với giọng khàn khàn, mở miệng nói.
"Ngươi!"
Tròng mắt Hàn Vô Ảnh co rụt vào, thân thể dừng lại nhìn về phía Dương Phóng.
Cho dù đêm đó Dương Phóng mặc áo đen che mặt, nhưng vào lúc này hắn cũng nhìn cái là nhận ra được.
Toàn thân lôi điện quỷ dị này của đối phương tuyệt sẽ không có thứ hai.
"Là ngươi!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận