Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 1162 - Ngươi là ai?



Chương 1162 - Ngươi là ai?




Bên trong phế tích kia.
Thân thể Dương Phóng dừng lại, trong lòng do dự, từ đằng xa nhìn chằm chằm vào phương hướng nơi phát ra tiếng gào thét.
Cuối cùng vẫn là không ở lâu thêm, mà lựa chọn một phương hướng khác mà rời đi.
Hắn mới đến, dưới tình huống không hiểu biết gì đối với sương mù hắc ám này, không rõ đối phương là bạn hay là địch, thực sự không nên đi tới một cách tùy tiện.
Huống hồ, nhỡ đâu đối phương là loại gió lốc màu đen kia, vậy thì rắc rối.
···
Lại đi lang thang không mục đích về phía trước một đoạn thời gian.
Phế tích trước mắt dần dần biến mất.
Dương Phóng lại một lần nữa rơi vào bên trong lông tóc đen và máu thịt vô tận.
khám phá khắp nơi, nhưng vẫn không khám phá được tận cùng của sương mù hắc ám này.
Theo thời gian dần trôi qua, cho dù là hắn cũng cảm nhận được sự buồn bực, chuẩn bị tìm một nơi để dừng chân.
Hơn nữa, chân khí trên người tiêu hao quá nhanh.
Tốc độ khôi phục chân khí ở nơi này dường như muốn chậm hơn nhiều so với bên ngoài.
Hắn không còn dám tiếp tục Liễm Tức Hóa ảnh, lo lắng chân khí sẽ khó mà bổ sung đầy đủ lại.
Ngay vào lúc hắn chuẩn bị tìm một nơi để tiến hành tu luyện, đột nhiên, một loại âm thanh đặc thù lọt vào trong tai của hắn.
"Rắc rặc rắc rặc ..."
Nghe giống như tiếng đang nhai thứ gì đó.
Rất là nhỏ, nhưng lại rất đột ngột.
"Ừm?"
Dương Phóng giật mình và cẩn thận cảm ứng.
Loại âm thanh quái dị này không khó để cho người ta liên tưởng đến, có phải là đang có một con Cự Ma vô cùng đáng sợ nào đó đang âm thầm cắn nuốt xương cốt.
Vẻ mặt hắn ngưng trọng, hắn chăm chú lắng nghe.
Một lát sau thì lại nhíu mày.
Cũng không cảm nhận được dao động cực kỳ cường đại nào.
Dương Phóng thầm nghĩ.
Cuối cùng vẫn là chậm chạm tới gần, trong cơ thể chân khí lưu chuyển, sáu viên Thần chủng ở trong cơ thể hắn lóe ra sáu loại màu sắc khác nhau, có thể xuất thể bất cứ lúc nào.
"Rắc rặc rắc rặc ..."
Tiếng nhai giòn dã càng ngày càng gần, càng ngày càng rõ ràng.
Cuối cùng!
Dương Phóng nhìn thấy rõ phía trước.
Một nơi núi đá hỗn loạn.
Một thân ảnh gầy gò da bọc xương đang co quắp ở nơi đó, hai tay ôm khúc xương gãy, gặm cắn từng chút một, hai mắt lóe lên ánh sáng màu xanh ngọc bích, thân thể gầy gò đến đáng sợ.
Giống như thể một bộ hài cốt được khoác lên lớp da người vậy.
Sau khi hắn cảm nhận được Dương Phóng, sắc mặt kinh ngạc, lạch cạch một tiếng, khúc xương trong tay rơi xuống, trong miệng phát ra giọng nói khàn khàn.
"Người sống người sống ... ôi ôi ... Lâu lắm rồi ta chưa ăn thịt người sống... đói quá..."
Hô!
Thân thể của hắn lập tức nhanh chóng lao về phía phương hướng Dương Phóng.
···
Một bóng người gầy gò da bọc xương lao về phía Dương Phóng từ trong những ngọn núi đá đen tối, nhanh đến mức giống như tia chớp, hai mắt lóe lên ánh sáng xanh mơn mởn, lập tức một móng vuốt quét về phía Dương Phóng.
Dương Phóng mặt lộ vẻ ngưng trọng, không nghĩ ngợi chút nào, vỗ một chưởng tới.
Kết quả bóng người da bọc xương này không chịu nổi một kích, ầm một tiếng, lập tức bị hắn vỗ bay ra ngoài, rơi đập vào nơi xa, sau đó vèo một tiếng, từ dưới đất đứng lên lần nữa, khí tức cuộn trào mãnh liệt, chăm chú nhìn chằm chằm vào Dương Phóng.
Bị một chưởng của hắn vỗ vào, thế mà không có bị chấn vỡ nát ngay tại chỗ?
Dương Phóng nhướng mày, nhanh chóng tiếp cận.
"Ngươi là ai?"
Hắn truyền âm giọng nói lạnh lùng vào trong đầu óc của đối phương.
"Ôi ôi ... đau quá a, thật thú vị, bản tọa đã rất nhiều năm rồi chưa từng gặp qua loại cường giả giống như ngươi, thật là khiến người hoài niệm a."
Bóng người da bọc xương nói với giọng khàn khàn, tiếp tục mở miệng nói, mái tóc bù xù giống như cỏ dại tung bay sau lưng, trên người tràn ngập một cỗ khí thế đặc biệt.
"Hôm nay gặp kỳ phùng địch thủ, ngươi đáng giá bản tọa tôn kính, bản tọa ... sẽ lấy ra thực lực bảy thành tới đối phó ngươi, để ngươi chết cũng chết nhắm mắt một chút."
Ầm!
Thân thể của hắn chấn động, gió mẹt quét qua trên dưới quanh người, vù vù chói tai.
Khí tức bản thân vậy mà đang nhanh chóng kéo lên.
Từng viên đá nhỏ lập tức bay lên khỏi mặt đất, không bị khống chế xoay tròn quanh người hắn, mỗi một hòn đá nhỏ sau khi được hắn trao cho lực lượng đặc biệt, đều trở nên trầm ngưng đáng sợ, giống như hóa thành những ngôi sao nhỏ, tỏa sáng mông lung.
Dị tượng!
Ánh mắt Dương Phóng không thể không ngưng trọng lại.
"Nhận ta một chiêu, Vạn Tượng Thiên La!"
Bóng người da bọc xương lạnh lùng hét lớn.
Sau đó!
Vèo một tiếng, hắn quay người là chạy, tốc độ có bao nhiêu nhanh thì nhanh bấy nhiêu.
Từng hòn đá nhỏ vốn đang xoay tròn quanh người hắn cũng đột nhiên rơi xuống, không còn bất kỳ thanh thế nào.
Dương Phóng khẽ giật mình, lập tức phản ứng lại, nhất thời không nói nên lời.
Má nó!
Sưu!
Thân thể của hắn điên cuồng đuổi theo, thi triển Hư Không bộ, mơ hồ mà quỷ dị, gần như chợt lóe lên, xuyên thấu qua bóng tối nặng nề, nhanh chóng tới gần.
Bóng người da bọc xương kia vừa chạy trốn vừa quay đầu nhìn lại, lập tức bị dọa đế lông tơ dựng đứng lên, trong miệng lập tức phát ra tiếng kêu kinh hoảng.
"Vãi nồi đại ca, làm sao mà ngươi còn đang đuổi theo ta, bởi vì cái gọi là oan gia nên giải không nên kết, ta đã hoảng sợ bỏ chạy rồi, ngươi có thể có chút phong độ hay không?"
Lộn xộn cái gì!
Dương Phóng lo lắng âm thanh của đối phương quá lớn sẽ hấp dẫ tồn tại bên trong gió lốc màu đen kia tới, đột nhiên thi triển lĩnh vực, lập tức nhanh chóng bao phủ về phía thân thể của đối phương, giống như một cái vòng xoáy quỷ dị, đông kết không gian, muốn lập tức kéo bóng người da bọc xương vào trong đó, trấn áp lại.
P/S: Ta thích nào ... chương 1.



Bạn cần đăng nhập để bình luận