Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 528: Đột nhập Thần Vũ tông

Màn đêm buông xuống.
Tổng bộ Thần Vũ tông, xem như yên tĩnh.
Bên trong Vân Ưng viện.
Sắc mặt Trần Hồng Ưng lạnh lùng, trên người vẫn mặc chiếc váy dài đỏ tươi không biết đã tắm hay giặt gì chưa, ngồi ngay ngắn trên cao, hai chân vắt chéo nhau, khí chất âm u lạnh lẽo.
"Diêm Vương cốt cũng được, Kỳ Lân huyết cũng được, các ngươi nguyện ý tranh vậy cứ để cho các ngươi tùy ý tranh là được, chỉ cần giúp ta tìm được Tống Kim Luân và Tiêu Phóng, hai thứ này tất cả đều có thể tặng cho các ngươi."
Trần Hồng Ưng nói với giọng lạnh lùng.
"Ha ha, có câu nói này của Trần viện chủ vậy chúng ta yên tâm, tìm người mà thôi, đây là sở trường của chúng ta."
Ở đối diện nàng, một cái bóng đen cao lớn phát ra tiếng cười quái dị.
Trong ánh nến mờ ảo.
Có thể thấy được cái bóng ở trên bức tường là vô cùng lớn.
Không chỉ có như thế, đằng sau dường như còn có thứ gì đó giống như cánh chim, tỏa ra một cỗ khí tức tà ác khó tả.
Bóng đen này, dường như cũng không phải là nhân loại.
"Đừng nhiều lời như vậy, ta hy vọng các ngươi thật có thể làm được."
Trần Hồng Ưng mở miệng nói với giọng lạnh lùng.
Trong khoảng thời gian này, người của bọn họ chết hết, người nhà chết hơn phân nửa, tính cách càng cực đoan hơn, cũng càng làm cho người sợ hãi hơn.
Gần như mỗi một ngày đều sẽ có gia định bị nàng ta nổi giận giết chết.
"Yên tâm, tuyệt đối sẽ không để cho Trần viện chủ phải thất vọng."
Bóng đen trước mắt cười nhẹ, "Chỉ là Trần viện chủ giải thích như thế nào với bên tổ chức Tà Đạo?"
"Không cần giải thích? Ta và bọn họ chỉ là hợp tác mà thôi, bọn họ sẽ không nhúng tay vào việc ở nơi này!"
Trần Hồng Ưng lạnh lùng nói.
"Nhưng ta có được tin tức, bọn họ có tiếp xúc với Hung Ma nhất tộc, đám tộc nhân Hung Ma kia cũng bởi vì Diêm Vương cốt mà đến, chỉ sợ chúng ta không thể thiếu một trận chiến với bọn họ."
Bóng đen kia nói.
"Đây chính là chuyện của chính các ngươi, ta có thể bảo đảm, chỉ là cung cấp hoàn cảnh cho các ngươi tìm kiếm Diêm Vương cốt và Kỳ Lân huyết!"
Trần Hồng Ưng nói.
"Cũng được."
Bóng đen mỉm cười.
Bên ngoài.
Trên nóc một kiến trúc yên tĩnh.
Thân thể Dương Phóng sớm đã trang bị đầy đủ, từ Thiết Ma Chiến giáp cho đến phi phong, mang theo tất cả, riêng Thiết Ma Chiến giáp được trang bị thêm vài thứ tránh phát ra tiếng động.
Dương Phóng nhẹ nhàng không tiếng động, ánh mắt thâm thúy đang nhìn về phía tổng bộ Thần Vũ tông ở trước mắt.
Sau khi lặng lẽ lắng nghe một lát.
Thân hình hắn nhoáng lên một cái, giống như tàn ảnh màu máu, lập tức biến mất.
...
Trời tối người yên.
Bên trong Thần Vũ tông.
Ngay cả một tên đệ tử tuần tra cũng không thấy.
Đoạn thời gian trước kịch độc của Dương Phóng lan tràn ra mấy viện, khiến cho mấy viện tổn thất nặng nề, cộng thêm bốn viện mơ hồ đều có xu hướng tách biệt hoàn toàn, cho nên đệ tử mỗi viện càng không muốn đi tuần tra.
Màn đêm vừa xuống, trên cơ bản đều ở bên trong nội viện của riêng mình, yên tâm tu luyện.
Sưu!
Một bóng đen lóe lên.
Dương Phong vượt ngang qua và nhanh chóng nấp đằng sau một hòn non bộ.
Đứng ở trong bóng tối đằng sau hòn non bộ, Dương Phóng cau mày lại, ngẩng đầu lên, nhìn về phía phương hướng nơi xa.
Dưới ánh trắng, con đường lộ ra có mấy phần sáng sủa.
Nó giống như được rải lên một lớp sương trắng.
"Đại ấn của Tông chủ không biết có còn ở Kim điện nữa hay không."
Dương Phóng thầm nghĩ.
Thân hình hắn nhoáng một cái, lại di chuyển lần nữa.
Một đường đi sát vào bóng tối, thúc giục Thị Huyết Phi phong, lướt nhanh như gió trong nháy mắt đã qua.
Xoát!
Một lát sau.
Dương Phóng xuất hiện ngay dưới một bức tượng bên ngoài Kim Đỉnh đại điện.
Hắn vểnh tai lên, thúc giục Phong luật, lặng lẽ lắng nghe động tĩnh bên trong đại điện.
Sau khi xác nhận không có bất kỳ bóng người nào, thân hình lại di chuyển lần nữa, tiến vào bên trong đại điện từng chút một.
Mười tám cột trụ vàng thô to đứng sừng sững.
Toàn bộ Kim Đỉnh đại điện được kiến tạo nguy nga lộng lẫy.
Vô cùng hoành tráng.
Sau khi Dương Phóng đi đến Kim Đỉnh đại điện, hai mắt quan sát, sau đó đi thẳng đến ghế ngồi trên cao chính giữa nhất của Tông chủ.
Hai mắt nhìn quanh, chẳng mấy chốc đã nhíu mày lại.
Quả nhiên!
Đại ấn của Tông chủ sớm đã không còn ở nơi này.
"Lần này rắc rối, chỉ có thể tìm người lần lượt tìm hiểu."
Dương Phóng tự lẩm nhẩm.
Hiện tại có thể lấy Đại ấn của Tông chủ đi, ngoại trừ Tứ Đại Viện chủ ra thì không còn người nào khác.
Trong lòng Dương Phóng trầm tư, đành phải nhanh chóng rời khỏi nơi này.
Nửa canh giờ sau.
Tại Kim Cương viện.
Thân thể Dương Phóng nhanh chóng hiện lên, lặng lẽ trốn vào bên trong nơi tối tăm nhất, quan sát Kim Cương viện trống trải, vểnh tai lên lắng nghe một lát, đột nhiên hai mắt lóe lên.
Chỉ thấy cách đó không xa, một tệ đệ tử Kim Cương viện đi xuyên qua hành lang của hoa viên, giống như vừa mới tu luyện xong, toàn thân mồ hôi nhễ nhại, trần ngập mùi chua gay mũi, trong tay còn cầm một cây côn đồng.
Trọng lượng cây côn đồng kia không nhẹ, tạo hình mang phong cách cổ xưa, mặt ngoài điêu khắc rất nhiều hoa văn nên sẽ không trơn trượt.
Theo hắn đi tới, bước chân của hắn phát ra âm thanh lạch cà lạch cạch nặng nề, xem xét thì biết thuộc về tuyển thủ loại hình lực lượng.
Một cách lặng lẽ, một khí tức quỷ dị dưới sự điều khiển của Phong luật, tuôn trào vào trong lỗ mũi của tên đệ tử kia.
Tên đệ tử kia lập tức cảm nhận được có gì đó không đúng, thân thể lảo đảo giống như cảm giác được có hơi choáng váng, sau đó thay đổi sắc mặt, lập tức muốn hét lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận