Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 602: Hắc Thủy lão quái chết rồi?

Toàn bộ hang động không có thứ gì, sớm đã từng được Nhậm Quân, Trình Thiên Dã lục soát trống không.
Mà ngay cả Tinh thạch trên trận đài cũng đã biến thành trắng toàn bộ, hao hết năng lượng.
Nói thoe một cách khác, nếu như hắn muốn trở về lần nữa thì chỉ có thể thu thập Tinh thạch một lần nữa.
Điều này làm cho hắn không thể không nổi lên suy đoán.
Tinh thạch chỗ trận đài này, chắc hắn đã hao hết năng lượng từ rất lâu trước đó, nhưng mình vẫn được truyền tống tới, nói theo một cách khác, lối ra của truyền tống trận là không nhận sự khống chế của Tinh thạch.
Chỉ cần lối vào truyền tống trận lấp đầy tinh thạch là có thể lập tức đi ra ở lối ra.
Đương nhiên, nếu như lối đi ra của truyền tống trận bị phá hủy toàn bộ, như vậy muốn đi ra không thể nghi ngờ là không thể nào.
Dương Phóng thu hồi suy nghĩ, đưa ánh mắt nhìn vào giao tranh lần nữa.
Chiến đấu giữa hai nam một nữ, hắn quan sát thế nhưng là khoảng ba bốn phút, mục đích đúng là muốn tìm hiểu chiến lực đại khái của Kình Thiên vực một chút.
Mặc dù Hoắc Thiên Đình trước đó đã kể cho mình không ít chuyện.
Tuy nhiên trong lời nói của Hoắc Thiên Đình lại có nhiều thành phần khoa trương, chưa chắc đã có thể tin hết được.
Ầm ầm!
Một tiếng nổ vang vô cùng đáng sợ từ phía trước truyền đến, ánh sáng hiển hiện, quét ngang về xung quanh, từng mảnh từng mảnh chân khí kinh khủng đánh sập từng cây đại thụ, bay loạn xạ.
Người đàn ông cầm đao màu vàng kim phun ra một búng máu, thân thể giống như diều đứt dây, xương cốt trên dưới toàn thân đứt gãy, hung hăng rơi đập về phía đằng sau.
Ngay sau đó trường đao màu vàng kim trong tay bị cũng bị lực lượng kích phát, giống như một tia chớp lập tức hung hăng bắn vọt về phía một bên.
Keng!
Âm thanh thanh thúy, vang vọng xung quanh.
Thanh đao màu vàng kim nhanh chóng phóng tới, được Dương Phóng thuận tay nắm một cái, lập tức vững vàng nắm ở trong tay, giống như không cần tốn nhiều sức.
"Ai?"
Hắc Thủy lão quái biến sắc, đột nhiên quay đầu.
Một đôi mắt đen láy và đáng sợ nhìn thẳng vào hướng phát ra âm thanh.
Người đàn ông cầm trường đao vàng kim, nằm trên mặt đất ho ra máu, bị trọng thương cũng vội vàng nhìn theo, trong lòng rung động, khó khăn nói ra: "Tiền bối, cứu mạng, còn xin mau cứu chúng ta."
Hắn tràn đầy kinh hãi.
Lại có người tiếp cận tới gần đây không một tiếng động, bọn họ lại không phát hiện chút nào.
Không cần nghĩ cũng biết, thực lực chắc chắn sẽ đáng sợ.
"Phong ca ..."
Nữ tử kiếm bạc vội vàng nhanh chóng lao tới, mặt mũi tràn đầy vẻ trắng bệch, tới gần về phía người đàn ông cầm trường đao vàng kim.
Dương Phóng khẽ nhíu mày, nhìn chằm chằm vào trường đao màu vàng kim trong tay.
Vẫn bị phát hiện?
Ban đầu chính hắn đang suy nghĩ gì đó, không nghĩ tới trường đao màu vàng kim này lại bay thẳng tới.
Hắn chỉ là theo bản năng đưa tay bắt lấy, vẫn là phát ra tiếng động.
"Ngươi là ai?"
Hắc Thủy lão quái lạnh giọng quát lớn.
Cho đến lúc này, Dương Phóng mới nhìn thấy khuôn mặt của đối phương dưới chiếc mũ mềm.
Khoảng bốn mươi tuổi, khuôn mặt gầy gò, xương gò má nhô cao, đôi mắt trũng sâu và giữa hai lông mày còn có màu chàm, vừa nhìn là có một loại cảm giác âm trầm.
Dương Phóng ném kim đao đi, hơi suy nghĩ, vẫn như cũ không nói một lời.
Hắc Thủy lão quái trong lòng kinh sợ, ánh mắt nhanh chóng chớp động.
Một lát sau, càng ngày càng bạo, hét lớn một tiếng, âm thanh như vượn già cú đêm, vang vọng quanh quẩn, ô ô chói tai, thân thể lập tức biến mất tại chỗ, vèo một cái, tàn ảnh lóe lên, lao thẳng về phía Dương Phóng mà đi.
Vậy mà cũng tinh thông một loại âm công quỷ dị.
Sau khi phát ra, giống như mơ hồ có thể làm ảnh hưởng đến thần chí của người khác.
Giờ phút này, hắn vẫn y nguyên còn đang trong trạng thái sử dụng bí pháp, tu vi kinh khủng, ngắn ngủi đạt tới nửa bước Thánh Linh, tự nhiên phải giết chết người tới, bằng không chờ một khi bí pháp đi qua chắc chắn sẽ rơi vào suy yếu.
Đến lúc đó đối phương có khả năng rất lớn sẽ giết chết chính mình.
Hắn có thể được người gọi là Hắc Thủy lão quái, tự nhiên không phải là một người thiếu quyết đoán.
Gần như trong chớp mắt, Hắc Thủy lão quái xuất hiện ở gần Dương Phóng, ánh sáng đen quanh người cuộn trào mãnh liệt, tiếng hét không dứt, vù vù điếc tai, một bàn tay lớn mang theo khí tức cực kỳ kinh khủng chộp về phía thân thể của Dương Phóng.
Kim đao, Ngân kiếm trên mặt đất, cả hai đều lộ ra vẻ hoảng sợ.
"Tiền bối cẩn thận!"
Người đàn ông Kim đao khó khăn kêu to.
Thân thể Dương Phóng lại không động đậy, thân thể giống như gặp phải nhiếp hồn vậy.
Ầm ầm!
Một tiếng vang trầm, khí tức kinh khủng, máu tươi bắn tung tóe.
Từng khối xương cốt tan nát bay múa khắp nơi.
Kim đao, Ngân kiếm tất cả đều trợn mắt há mồm, thân thể chấn động, quả thực khó mà tin được vào những gì mình vừa mới nhìn thấy.
Trước một khắc bọn họ còn đang ở trong sự hoảng sợ.
Sau một khắc! Đầu óc hai người vang lên ông ông, thần sắc ngốc trệ, giống như hóa thành bức tượng.
Điều này sao có thể?
Hắc Thủy lão quái danh tiếng lẫy lừng lại bị một quyền đấm chết, lồng ngực chia năm xẻ bảy, thi thể rách nát giống như bảo tải rách nát, từ trên ngọn cây mới vừa rồi bay ngược mà ra, rơi đập vào trên mặt đất.
Hắc Thủy lão quái chết rồi?
"Thánh ... Thánh Linh?"
Nữ tử Ngân kiếm hoảng sợ nghẹn ngào nói.
Nam tử Kim đao kia cũng đột nhiên phản ứng lại, trong lòng chấn kinh.
Không sai!
Đây tuyệt đối là Thánh Linh thực sự.
Trong miệng bọn họ phun ra máu tươi, vội vàng hỗ trợ nhau và nhanh chóng đứng dậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận