Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 73: Hắc Hổ quyết

Hắn nhất định phải tìm kiếm một môn nội công tâm pháp mới.
Dương Phóng kiểm tra số Dưỡng Khí đan còn lại, phát hiện ra chỉ còn lại có 5 viên.
Bạc thì cũng chỉ còn 14 lượng.
Dương Phóng suy nghĩ cẩn thận một phen, lập tức đào ra một khối Tịch Tà ngọc từ dưới nền đất, cất vào trong ngực.
Đêm nay đi bán khối Tịch Tà ngọc này, sau đó mua sắm một bản tâm pháp đẳng cấp cao hơn.
Tốt nhất là mua loại không cần phải thay thế trong tám hoặc mười năm.
. . .
Bất tri bất giác, hoàng hôn đến.
Dương Phóng thay đổi trang phục toàn thân, trên đầu mang theo chiếc mũ rộng vành, thuận lợi đi vào bên trong một cửa hàng.
"Khách quan là thật muốn bán khối Tịch Tà ngọc này sao?"
Chưởng quỹ ngắm nghía cẩn thận, mở miệng cười nói.
"Đúng vậy, nói ra cái giá đi!"
"Hiện tại giá cả của mọi thứ đều đang tăng lên, Tịch Tà ngọc, ta có thể trả cho ngươi 52 lượng như vậy được chưa?"
"Được, lấy tiền ra đi!"
Dương Phóng nói.
Trên mặt chưởng quỹ lộ ra nụ cười mỉm, lập tức sau người đi lấy túi tiền ra, bên trong có tổng cộng 52 lượng bạc vụn, đưa cho Dương Phóng.
Dương Phóng cầm bạc lên lập tức rời đi, đi về phía chỗ một cửa hàng khác.
"Khách quan là cần tâm pháp phải không?"
Hai mắt chưởng quỹ sáng lên, vội vàng cười nói, "Dễ nói, như vậy thì dễ nói rồi, trong cửa hàng của chúng ta có rất nhiều tâm pháp, đẳng cấp cao nhất chính là loại tâm pháp 'Hắc Hổ quyết' thuộc Phàm cấp thượng phẩm, chỉ cần 45 lượng bạc là được rồi!"
"45 lượng? Có đắt quá không?"
Dương Phóng nhíu mày, "Này vẫn chỉ là Phàm cấp thượng phẩm mà thôi!"
"Khách quan, không hề đắt chút nào, ở trong nơi định cư của chúng ta, ngoại trừ bang chủ của các bang phái lớn mới có thể tu luyện tâm pháp Linh cấp, tâm pháp cao nhất tuôn ra ngoài cũng chỉ là Phàm cấp thượng phẩm mà thôi."
Chưởng quỹ khuyên nhủ.
Hắn giống như sợ Dương Phóng không muốn mua nữa, cắn răng một cái, mở miệng nói, "Như vậy đi, ta lại tặng thêm cho ngươi một loại võ kỹ, như vậy được rồi chứ?"
Tình thế bây giờ hỗn loạn, phần lớn người đều đi mua sắm Dưỡng Khí đan và lương thực cả, loại hình võ học càng ngày càng khó bán hơn, dù sao có một loại võ học phòng thân là đã đủ rồi, ai sẽ đi mua nhiều như vậy.
Bây giờ vất vả lắm mới có một người khách quen tới, tự nhiên phải giữ đối phương lại.
"Võ kỹ gì?"
Dương Phóng hỏi.
"Đồng Chưởng công, được không?"
Chưởng quỹ lấy ra một bản bí tịch, đặt vào trên mặt bàn.
Dương Phóng hơi suy tư, nói: "Rẻ một chút đi, 40 lượng bạc, ta lấy hết!"
"Được, thành giao!"
Chưởng quỹ tranh thủ cầm hai quyển bí tịch cùng lúc kín đáo đưa tới cho Dương Phóng.
Dương Phóng thật không biết nói gì cho phải.
Má nó, lại bị thua thiệt nữa rồi!
Hắn cắn răng một cái móc bạc từ trong người ra, sau đó cầm chắc lấy hai quyển bí tịch, nhanh chóng rời khỏi chỗ này.
Trước khi rời đi, hắn tạt qua một cửa hàng thuốc khác, lại mua thêm ba bình Dưỡng Khí đan nữa.
Mà trong lần mua này, giá của Dưỡng Khí đan thậm chí còn cao hơn.
Trực tiếp tăng lên tới 8 lượng bạc một bình.
Sau khi đi mua một vòng, gia sản của Dương Phóng bây giờ chỉ còn lại đúng 2 lượng cuối cùng.
Hắn vội vàng chạy trở về cửa hàng Vạn Xuân, vừa về tới thì đóng cửa ở trong phòng không ra, chìm đắm vào trong trạng thái tu luyện.
Lại thêm ba ngày nữa trôi qua.
Ở trên một công trình kiến trúc nằm đối diện cửa hàng Vạn Xuân.
Nữ tử mặc quần áo màu đen, trên khuôn mặt lộ ra vẻ mặt lạnh lùng đang đứng sừng sững ở chỗ này, không nhúc nhích, đôi mắt đang nhìn chằm chằm về phía nơi Dương Phóng đang ở.
"Sao rồi? Có phát hiện được gì mới không?"
Người đàn ông cầm roi mềm trong tay hạ xuống, mở miệng hỏi.
"Không phát hiện được gì mới, xem như bình thường."
Nữ tử mặc trang phục màu đen trả lời.
"Nếu muốn ta sẽ lập tức bắt hắn tới, nghiêm hình tra tấn, trước tiên cắt đứt chân tay của hắn, không tin hắn sẽ không nói ra lời nói thật."
Người đàn ông cầm roi mềm trong tay nói với giọng nói lạnh lùng.
"Ngươi như vậy là quá vọng động rồi, làm sao biết hắn còn có đồng đảng nữa hay không?"
Nữ tử mặc trang phục màu đen nói với giọng điệu lãnh đạm, "Phương thức tốt nhất chính là để cho hắn buông lỏng cảnh giác, chậm rãi lộ ra cái đuôi của mình."
Người đàn ông cầm roi mềm trong tay lập tức nhếch miệng, nói: "Đã như vậy, vậy thì ngươi tiếp tục theo dõi hắn đi, ta đi tới nơi khác xem sao!"
Thân thể hắn tung người nhảy lên, rời khỏi nơi này.
Nữ tử mặc trang phục màu đen híp mắt lại, tiếp tục nhìn về phía nơi mà Dương Phóng đang ở.
Bên trong gian phòng.
Dương Phóng nhẹ nhàng thở ra một cỗ khí bẩn, toàn thân nóng bừng, xuống giường bắt đầu đi lại.
Tư chất tăng lên đúng là tốt.
Sau khi bế quan được mấy ngày, thực lực của Dương Phóng lại đột nhiên tăng mạnh.
Đặc biệt là 'm Ảnh Thân pháp', thuận lợi từ nhập môn (200/400) tiến vào tinh thông (20/600), đã có thể làm đến trình độ của tên người áo đen đêm đó một cách dễ dàng.
Bỗng nhiên, Dương Phóng nhịn không được đưa đầu tiến về trước cửa sổ, cảnh giác nhìn thoáng qua bên ngoài.
Từ khi đi mua những thứ cần thiết về từ ba ngày trước, hắn đã mơ hồ phát hiện bản thân mình giống như đang bị theo dõi.
Vì để không đánh rắn động cỏ, trong ba ngày liên tục vừa qua, hắn không bước ra khỏi cửa một bước nào.
Càng là không dám ngẩng đầu lên kiểm tra.
Hiện tại cái người theo dõi kia có còn ở đó hay không chính bản thân hắn cũng không rõ ràng.
"Là ai? Chẳng lẽ là bốn người vài ngày trước sao?"
Dương Phóng bước đi trong phòng.
Nữ nhân kia chắc là đã cảm nhận được điều gì đó từ chính cảm xúc của mình.
Trong lòng hắn mơ hồ cảm thấy bất an.
Một lát sau, trong mắt hắn hiện lên một tia sát ý nhàn nhạt.
. . .
Bạn cần đăng nhập để bình luận