Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 254: Trình Thiên Dã trúng độc

Cũng may yêu cầu của bên phía Trình Thiên Dã cũng không cao, chỉ cần tìm được tung tích của Nhậm Quân là được.
Hắn không cần phải xuất thủ ứng cứu.
Đêm nay hắn có lẽ là phải thể động chút tay chân, để lại dấu hiệu ở trên thân thể một số Tà Linh.
. . .
Một phương hướng khác.
Sắc mặt Trình Thiên Dã trắng bệch, khí tức suy yếu, đã uống dược dich.
Một lão giả ngồi bên cạnh mở miệng nói, "Cũng may trên người Trình ngục đầu trúng độc không sâu, còn có khả năng khôi phục, nếu độc xâm nhập xương tủy, ngay cả ta cũng bó tay không thể làm gì được."
"Hứa lão, đây là loại độc gì vậy?"
Trần Thi Nghiên ở một bên hỏi.
"Tạm thời ta còn chưa biết đây là loại độc gì."
Lão giả kia khẽ lắc đầu, "Nhưng ta có thể khẳng định, loại độc này chắc chắn là loại độc cực kỳ lợi hại, thuốc giải độc bình thường rất khó mang tới tác dụng đối với loại độc này, cũng bởi vì Trình ngục đầu mạng lớn kịp thời chạy tới đây, bằng không nếu như để chậm trễ thêm một chút nữa thì ta cũng hết cách xoay chuyển."
"Được rồi, đa tạ Hứa lão!"
Sắc mặt Trình Thiên Dã trắng bệch, hai tay chắp lại thành quyền.
"Được rồi, Trình ngục đầu nghỉ ngơi ngơi nhiều một chút đi, trong hai ngày tới ngươi không được ăn các loại đồ ăn tươi sống như tôm cá ..."
Lão giả kia căn dặn một vài điều sau đó nhấc hòm thuốc lên, quay người rời đi.
"Đội trưởng, đến cùng là đã có chuyện gì xảy ra? Làm sao mà ngươi lại trúng độc rồi?"
Lão Ngô lo lắng hỏi.
Sắc mặt Trình Thiên Dã thay đổi, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc thật sâu, nói: "Cảnh cáo, cái này chắc chắn là do vị Tần Quảng Vương kia đang cảnh cáo ta!"
"Cảnh cáo?"
Trần Thi Nghiên, lão Ngô giật mình.
"Đúng vậy, hắn cũng không muốn để cho ta nói ra chuyện của bọn hắn ra, đồng thời cũng đang cảnh cáo ta, nhất định phải hoàn thành điều kiện của hắn, nếu như kết thúc mà không hoàn thành điều kiện của hắn, hắn sẽ đưa ta vào chỗ chết bất cứ lúc nào!"
Trình Thiên Dã thở dài nói.
"Cái gì?"
Lão Ngô kinh sợ, nói: "Tổ chức này cũng quá vô pháp vô thiên, không phục tùng điều lệnh của chính quyền thì cũng thôi đi, hiện tại còn dám âm thầm uy hiếp chúng ta? Bọn họ không sợ sau này sẽ bị tính sổ sao?"
"Thôi."
Trình Thiên Dã ngăn cản lửa giận của hắn, nhỏ giọng nói: "Hiện tại chúng ta căn bản không có cách nào chống lại bọn họ, chỉ cầu không trêu chọc đến bọn họ là được rồi, Tần Quảng Vương là một người thậm chí còn lạnh lùng hơn so với Hành Giả Võ Tòng, loại người này, không kiêng kỵ gì cả ..."
Hắn cũng không quên chuyện lúc trước đối phương thiếu chút nữa thì giết chết Nhậm Quân.
Hiện tại lại âm thầm hạ kịch độc cho mình.
Theo như những gì hắn thấy, vị Tần Quảng Vương này quả nhiên là một người hung ác đáng sợ!
Chọc giận hắn, chỉ sợ đối phương thực có can đảm giết sạch bọn họ.
Nói một cách tương đối, Hành Giả Võ Tòng ngược lại có lương tâm hơn rất nhiều.
Tuy nhiên!
Trình Thiên Dã không bao giờ ngờ được rằng hắn cái gọi là trúng độc căn bản cũng không phải là do Dương Phóng cố ý gây ra.
Mà thuần túy chỉ là ngộ thương mà thôi.
Khí độc do trận chiến của Dương Phóng với lão giả Bát phẩm trung kỳ trước đó lan rộng ra ngoài, tự động bay lên trong không khí, cho dù là Trình Thiên Dã có nín thở thì vẫn có không ít khí độc chui vào bên trong thông qua vòm miệng hắn hắn.
Lúc này mới dẫn đến hắn bị trúng một lượng kịch độc nhỏ.
"Đúng rồi lão Ngôi, sáng mai ngươi đi liên lạc với Trương Sảng và Lưu Nguyên một chút, để bọn họ lấy ra những tâm pháp và võ kỹ mà bọn họ bây giờ có khả năng lấy được ở Cảm Ứng môn đều lấy ra, đêm mai, chúng ta sẽ tiếp tục giao dịch với Tần Quảng Vương!"
Trình Thiên Dã tiếp tục mở miệng, "Về phần Trương Sảng và Lưu Nguyên, chờ sau khi trở về thế giới hiện thực, chúng ta lại tiến hành cấp phát đền bù cho bọn họ!"
"Được, ngày mai ta lập tức đi!"
Lão Ngô gật đầu.
. . .
Một phương hướng khác.
Bóng đêm yên tĩnh.
Trăng tròn vành vạch.
Dương Phóng mặt đeo mặt nạ, khí tức nội liễm, hành tẩu bên trong con hẻm nhỏ đen nhánh, vừa đi vừa quan sát xung quanh, trong lòng âm thầm cảnh giác.
Tối nay thật là lạ.
Đi tới bây giờ vậy mà cũng không thấy được một con Tà Linh nào xuất hiện.
Chẳng lẽ còn chưa đến thời gian.
"Sắp nửa đêm."
Dương Phóng ngẩng đầu lên và nhìn lên bầu trời.
Hắn suy nghĩ một lúc, vẫn là quyết định không thể lãng phí thời gian như thế này.
Toàn bộ Bạch Lạc thành quá lớn.
Dựa vào một mình hắn đi tìm kiếm từng chút từng chút một, mấy đêm cũng đừng hòng lục soạt được hết một lần.
Dương Phóng đột nhiên hành động, bắt đầu lặng lẽ để lại Trung hương ở một số nhà có sân bỏ hoang và hẻo lánh.
Những nơi mà hắn lựa chọn, ngày bình thường trên cơ bản đều có rất ít người tới, có thể sẽ là những nơi thích hợp nhất để Tà Linh ẩn náu.
Chỉ cần để Trùng hương lại ở chỗ này, một khi có cái gì đó đi qua, đều sẽ dính lấy Trùng hương.
Bằng cách này, chờ đến ngày mai, hắn có thể tìm kiếm lần lượt dựa vào Trùng hương.
Hơn nữa vào ban ngày, những Tà Linh kia thế nhưng là rất sợ ánh sáng ...
Dương Phóng lượn quanh một vòng, để lại bốn năm điểm đánh dấu và nhanh chóng rời khỏi nơi này.
"Bốn năm điểm đánh giấu này, chắc hẳn cũng xem như là đủ rồi ..."
. . .
Khoảng thời gian một đêm trôi qua thật nhanh.
Sáng sớm ngày hôm sau.
Bên trong Bạch Lạc thành lại xuất hiện náo động không nhỏ một lần nữa.
Thứ nhất là tối hôm qua lại có Tà Linh nhân cơ hội đi ra gây án, lại gây ra cái chết thảm thương cho hai tên trưởng lão và bảy tám tên đệ tử của Tứ Phương minh.
Thứ hai là trong thành có một vị cao thủ Bát phẩm trung kỳ thế mà bị người giết chết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận