Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 199: Bắt đầu có Tà Linh vào thành rồi sao?

"Dương gia, ngươi còn chưa ăn gì đi, tiểu nhân đi chuẩn bị thức ăn cho ngài."
Trương Tiểu Bảo nói.
"Ừm."
Dương Phóng gật đầu.
Sau đó hắn dọn dẹp gian phòng một chút, chính thức ở lại nơi này.
Không bao lâu sau, Trương Tiểu Bảo bưng một hộp cơm tới, tiến vào trong phòng.
"Tiểu Bảo, Đàm quản sự ngày thường làm người như thế nào?"
Dương Phóng hỏi thăm.
"Chuyện này. . ."
Trương Tiểu Bảo ấp a ấp úng, nói: "Không biết."
"Không biết?"
"Đúng vậy, không biết."
Nhìn ra được, trong ánh mắt của hắn tràn đầy vẻ sợ hãi.
Dương Phóng trong lúc nhất thời cảm thấy áp lực không nhỏ.
"Được rồi, ngoài ta ra, trước đây còn có đệ tử Huyền Vũ tông nào khác từng tới đây không?"
Hắn thế nhưng là nhớ rõ, đệ tử Chu trưởng lão có hơn mấy chục.
Không có khả năng chỉ có một mình hắn được phân tới nơi này.
"Không có."
Trương Tiểu Bảo lắc đầu.
Dương Phóng trong lòng nặng trĩu, hiểu có thể là có chuyện gì xảy ra.
Hơn phân nửa là có người lập tức phản bội chạy trốn.
Ví dụ như Phùng Tiểu Vũ ...
Hắn chắc chắn sẽ không lựa chọn trú đóng mà là trở về gia tộc của mình.
"Ngươi đi xuống trước đi."
"Vâng, Dương gia."
Trương Tiểu Bảo cung kính lui ra.
. . .
Cuộc sống cứ ngày từng ngày trôi qua.
Ngoại trừ việc Dương Phóng mới đến đây vào ngày đầu tiên thì được Đàm quản sự cho một cái ra oai phủ đầu ra.
Mấy ngày về sau, ngược lại là không có bất kỳ chuyện gì xảy ra.
Đàm quản sự ở sau khi âm thầm quan sát hắn mấy ngày, sau khi phát hiện hắn ngoài việc tu luyện ra thì hoàn toàn không hỏi gì về những chuyện khác, dần dần cũng không tiếp tục để ý tới hắn nữa.
Đối với Đàm quản sự mà nói thì loại tình huống này mới là tốt nhất.
Dương Phóng không quản việc, thì như vậy cửa hàng sắt này vẫn là của hắn.
Nếu như hắn ép buộc Dương Phóng hoặc là giết chết Dương Phóng, một khi tông môn phái người khác xuống một lần nữa thì chỉ sợ người phái xuống tiếp theo này sẽ không có loại tính cách này của Dương Phóng, nếu như đổi thành tên có tính cách cường thế chút, vừa tới nơi đã đối nghịch với hắn thì chẳng phải hắn là tự chuốc lấy khổ cực cho mình sao?
Đúng rồi, bởi vì trong mấy ngày trước đó bị Đàm quản sự âm thầm giám sát, làm cho Dương Phóng cũng không có tiền chạy về phía chỗ Trình Thiên Dã kia.
Đã bảy ngày kể từ lần trước khi hắn rời khỏi chỗ của Trình Thiên Dã.
Ăn uống, tu luyện, nghỉ ngơi ...
Lặp đi lặp lại không ngừng.
Đây chính là thời gian của Dương Phóng khi ở cửa hàng sắt.
Thi thoảng đi ra ngoài một lát, cũng hỏi thăm được một chút tình hình trong thành.
Không thể không nói, mấy ngày trôi qua, tình hình trong thành càng hỏng bét hơn.
Trước đó chỉ có các thế lực lớn mới âm thầm thôn tính Huyền Vũ tông, nhưng kể từ vài ngày trước bắt đầu, lại đột nhiên xuất hiện thêm một cái thế lực thần bí khác, âm thầm ra tay với các môn phái lớn, làm cho lòng người Bạch Lạc thành đều bàng hoàng.
"Nghe nói gì chưa? Một tên cao thủ Thất phẩm của Kiếm tháp bị tập kích, nàng ta chủ tu chính là khoái kiếm, xinh đẹp làn da trắng nõn, kết quả khi chết, trên người không có bất cứ một vết thương nào."
"Kẻ nào giết? Là Huyền Vũ tông trả thù sao?"
"Huyền Vũ tông sớm đã không chịu được rồi, lấy cái gì để mà trả thù? Chắc chắn lại là Tà Linh, Tịch Tà ngọc trên người đối phương nghe nói lập tức vỡ thành mảnh nhỏ, các ngươi có thể tưởng tượng ra thực lực của Tà Linh kia!"
"Cái gì?"
Tịch Tà ngọc cũng không ngăn cản được?
"Đúng vậy a, ngoại trừ cao thủ Thất phẩm của Kiếm tháp ra, Tứ Phương minh cũng tổn thất mấy tên đệ tử quan trọng, đồng dạng trên người không có bất kỳ thương thế nào ..."
. . .
Trước một quán rượu nhỏ.
Dương Phóng nghe được thì âm thầm nhíu mày.
Bắt đầu có Tà Linh vào thành rồi sao?
Còn giết chết cao thủ Thất phẩm?
"Tiểu Bảo, tính tiền đi!"
Hắn vươn người đứng dậy, đi về phía xe ngựa.
"Vâng, Dương gia!"
Trương Tiểu Bảo ném ra một khối bạc vụn, lập tức đi theo cùng hướng Dương Phóng.
Trên đường trở về, hai tay Dương Phóng đúc vào trong tay áo, trong đầu suy tư.
Thật đúng là san bằng một lớp, một lớp khác lại mọc lên!
Chuyện của Huyền Vũ tông đã đủ để cho người ta phải đau đầu.
Thế mà bây giờ trong thành cũng đã xuất hiện Tà Linh lọt vào.
Hắn gần như theo bản năng nghĩ về cảnh tượng mà hắn đã nhìn thấy trong cuộc di chuyển trước đó.
Lúc đó người của Hắc Long quân và những môn phái khác chạy trốn, dường như cũng là có kiểu chết này, sắc mặt trắng bệch, trên người không có vết thương gì, vô cùng quỷ dị ...
Chẳng lẽ. . .
Con Tà Linh đáng sợ đồ sát trong khu rừng kia đã vào thành rồi?
"Được rồi trên người của ta còn có hơn bảy mươi khối Tịch Tà ngọc, xem như cho dù là ai chết thì ta cũng không có khả năng chết đi ..."
Dương Phóng thì thào trong lòng.
Hắn trở về cửa hàng sắt như bình thường.
Vào đêm khuya ngày hôm trước, Đàm trưởng lão đã chính thức giải trừ việc giám sát hắn.
Điều này cũng làm cho hắn hoàn toàn thả lỏng xuống.
Đêm nay hắn quyết định đi gặp Trình Thiên Dã.
. . .
Màn đêm đen như mực.
Không trăng không sao.
Bên trong một gian phòng.
Trình Thiên Dã đang khoanh chân tu luyện, hít vào thở ra.
Kể từ lần trước khi hắn biết rằng người của tổ chức Thiên Thần không thích giữ đúng lời hẹn, hắn cũng đã hoàn toàn quen rồi.
Đối phương nói là năm ngày, kết quả bây giờ đã là ngày thứ chín rồi, hắn cũng không vội chút nào.
Dù sao thì đối phương kiểu gì cũng sẽ tới.
Trừ khi đối phương không cần những tài liệu kia.
Ầm! Ầm! Ầm!
Bỗng nhiên!
Tiếng đập cửa trầm thấp lại đột nhiên vang lên mà không có dấu hiệu báo trước nào.
Trình Thiên Dã lập tức mở hai mắt ra, vội vàng ngừng việc tu luyện, nhanh chóng đứng dậy khỏi giường đi tới trước cửa phòng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận