Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 165: Có tiền thì đều có thể muốn làm gì thì làm ...

Những người khác cũng đều lần lượt mở miệng.
Thượng Quan Vô Cực - Tổng binh Hắc Long quân, sắc mặt trầm tĩnh, bàn tay rộng lớn gõ vào trên ghế hết lần này đến lần khác.
Một thế lực thần bí làm việc ngay ở dưới mí mắt của Hắc Long quân bọn họ ...
Đó thực sự là một vấn đề nghiêm trọng!
Hơn nữa!
Đối phương còn chiếm được Thần chủng!
Hai mắt hắn đột nhiên híp lại, bộc lộ ra từng tia từng tia lạnh lẽo sắc bén khiến người ta run sợ.
"Ngay cả khi chúng ta sử dụng phương pháp ngu ngốc nhất để kiểm tra từng người một, thì cũng phải tìm được hắn, bắt đầu từ tối nay, thành trì đóng cửa, và tất cả những người chạy tới từ nơi định cư Hắc Thiết tụ sẽ được tìm ra!
Hãy nói với những người trong thành rằng ai dám chứa chấp những người này thì chính là đang đối địch lại với Hắc Long quân! Nếu như ai tố cáo trước thì sẽ được Hắc Long quân ban thưởng to!
Thượng Quan Vô Cực nói với giọng điệu lạnh lẽo, vang vọng ở nơi này, trên người tràn ngập một cỗ khí thế vô hình cực lớn.
Cao thủ Thập phẩm!
Loại tu vi này, cho dù không phải là đệ nhất ở Bạch Lạc thành!
Thì chắc chắn cũng đã tiến vào năm vị trí đầu, cộng thêm đông đảo quân sĩ thủ hạ, có thể quét ngang mọi thế lực.
Trong lòng mọi người run lên, thi nhau gật đầu.
. . .
Tại thế giới hiện thực.
Sau khi Dương Phóng tỉnh táo lại, bước xuống khỏi giường, việc đầu tiên hắn làm là tắm qua nước ẩm để rửa sạch mồ hôi trên người, sau đó đi vào trong phòng bếp, hâm nóng một cốc sữa bò để uống.
"Ba mươi ngày. . ."
Dương Phóng tự lẩm bẩm, "Lần này ở trong thế giới bên kia tới tận ba mươi ngày."
Mà lần trước cũng chỉ có mười tám ngày mà thôi.
Hắn vừa uống sữa bò vừa cầm điện thoại di động lên, xem tin nhắn trò chuyện trong nhóm.
Lão Ngô lại @all tất cả các thành viên trong nhóm, yêu cầu bọn họ chạy tới cục cảnh sát, cũng điểm danh trước ở trong nhóm.
Một lần điểm danh, vốn là 43 thành viên, giờ chỉ còn lại có 16 người.
Có một bầu không khí đau thương lập tức xuất hiện trong cả nhóm.
Tuy nhiên bọn họ cũng hiểu, phần lớn người đều là chết đi hoặc mất tích trong quá trình di chuyển trên đường.
"Hy vọng về sau lại đừng có chuyện quái quỷ gì đó xảy ra nữa."
"Ta thật không muốn quay trở lại cái nơi đó một lần nào nữa, mỗi lần đều có người trong nhóm tử vong, cứ tiếp tục như thế này nữa thì sớm muộn gì rồi cũng sẽ đến lượt ta."
"Tại sao loại chuyện xuyên không này lại sẽ xảy ra ở trên người của ta ... ta cũng không muốn tiếp tục xuyên không nữa ..."
"Ba người Tôn Trang, Triệu Mãnh, Hồ Cán cũng đều đã chết rồi, giống như là bị người dân trong Bạch Lạc thành giết vậy ..."
. . .
Sau khi Dương Phóng đeo giày vào thì chạy ra ngoài đường bắt xe, lại chạy về phía cục cảnh sát lần nữa.
Vào lúc này thời gian ở vào khoảng chừng tám giờ tối.
Cuộc sống về đêm lại bắt đầu.
Những ánh đèn rực rỡ của thành phố để cho người ta mê say.
Khi đi ngang qua một số khách sạn cao cấp, thấy rõ ràng một số cô nàng trẻ đẹp đang tụ tập trước một số người đàn ông giàu có mặc vest và đi giày da, nói nói cười cười, làm cho người thật hâm mộ.
"Không cần biết là thế giới hiện thực hay là thế giới bên kia, có tiền thì đều có thể muốn làm gì thì làm ..."
Chỉ tiếc.
Tuy hắn có số tiền lên tới hàng chục triệu, nhưng lại không dám tiêu ở thế giới hiện thực.
Bằng không, lấy tài sản hiện tại của hắn, tùy tiện là có thể mua được một tòa cao ốc.
Nửa giờ sau.
Dương Phóng đã chạy đến Phòng 501 trên tầng năm của cục cảnh sát Xương Bắc khu.
Phòng 501 vốn có chứa gần trăm người, bây giờ lại trở nên vô cùng đìu hiu, chỉ có mười mấy người rất thưa thớt mà thôi.
Ngay cả Trình Thiên Dã sắc mặt cũng khó coi, thở dài trong lòng.
Hiện tại xem ra, có vẻ như bọn họ đã thất bại trong bước đầu tiên khám phá một thế giới khác.
Sau khi mọi người đã đến đông đủ, Trình Thiên Dã đột nhiên nhìn về phía Dương Phóng và Phương Đình trong đám người, nói: "Dương Phóng, Phương Đình, sau khi các ngươi về thành thì hiện tại đang ở chỗ nào, hãy báo cáo địa chỉ của các ngươi một chút, trước đó ta nhờ Trần Thi Nghiên đặc biệt liên lạc với các ngươi, đáng tiếc tìm tới mấy ngày cũng không tìm được các ngươi."
"Ta sống ở trong một con hẻm nhỏ phía tây thành ..."
Dương Phóng đứng dậy, nói ra chỗ ở của mình.
Đây không phải là chuyện muốn giấu là có thể giấu được.
Ở thế giới hiện thực, hứn cũng không dám chống đối nhà nước.
"Ta ở phía nam thành."
Phương Đình đứng dậy, nói: "Ta bây giờ đang nương tựa người thân, ta có một người đại bá mở võ quán ở phía nam thành, có rất nhiều đệ tử, những ngày qua ta đều ở trong nhà của đại bá ..."
Nàng ta ngây lập tức nói ra địa chỉ của đại bá mình cho Trình Thiên Dã.
Sau khi Trình Thiên Dã để cho người ta ghi chép lại, khẽ gật đầu, đột nhiên nhìn về phía Dương Phóng một lần nữa, nói: "Dương Phóng, chuyện ngươi thiếu sự nhiệt tình là có chuyện gì xảy ra, trước đó ta từng nghe mấy người Tôn Trang từng nhắc về ngươi, ngươi thật giống như không quá hòa đồng với các thành viên trong nhóm, đây là tại sao? Phải biết ở trong thế giới bên kia, sống có người nói chuyện giúp đỡ tốt hơn so với một thân một mình, hơn nữa ngươi thiếu tích cực dường như thực lực cũng không cao, đúng hay không?"
Dương Phóng hơi trầm mặc.
Một lát sau, nhẹ giọng thở dài, "Trình đội trưởng, ta chỉ muốn làm một người đang hoàng có trách nhiệm là được rồi, thành viên bên trong nhóm ngày nào cũng có người chết, có lẽ chỉ có sống khiêm tốn thì mới có thể sống sót được."
Bạn cần đăng nhập để bình luận