Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 121: Chém giết điên cuồng

Dương Phóng rút trường đao ra, lại chém liên tục ba nhát nữa.
Cuối cùng!
Chuôi chuông đồng của chiếc chuông đồng cũng bị hắn hung hăng chém bay ra ngoài.
"Không tốt!"
Đột nhiên, sắc mặt Bạch Phong Bạch Nguyệt lâu thay đổi, nhận ra những gì Dương Phóng muốn làm, mở miệng hét lớn, "Nhanh lùi lại!"
Bang!
Dương Phóng thả đao xuống, một nhấc nhấc chuông đồng lên, miệng hướng vào phía lỗ nơi chuôi chuông đồng vừa bị đánh bay đi, hít sâu một hơi, rồi đột nhiên hét lên.
"Rống!"
Ầm ầm!
Long trời lở đất.
Sóng âm cuộn trào.
Thiên địa giống như trong nháy mắt mất thông (điếc).
Ngoài mấy tên cao thủ Lục phẩm ở đây ra, hai lỗ tai của tất cả mọi người đều vang lên ông ông, não hải trống rỗng, ý thức trở nên mơ hồ, thân thể không động đậy.
Vào giờ phút này, bọn họ họ thậm chí không thể cảm nhận được sự đau đớn.
Bộ não hoàn toàn tê liệt.
Cứ như thể hồn đã rời khỏi thân thể.
Mỗi người đều lộ ra vẻ mặt thất thần, như một cái xác không hồn vậy.
Cho dù là cao thủ Lục phẩm cũng bị chấn động đến sắc mặt nhăn nhó, hai tay che chặt lấy lỗ tai của mình, răng cắn đầu lưỡi, liều lĩnh vận chuyển nội khí đi ngăn cản.
Trên trán của rất nhiều người đều nổi lên gân xanh dày đặc, vặn và vặn vẹo, giật giật.
Giống như từng con giun đất đang bám vào trên trán vậy.
Chẳng mấy chốc những 'con giun' đất bắt đầu nổ tung.
Phanh phanh phanh phanh!
Cao thủ Lục phẩm sơ kỳ ở gần là những người đầu tiên không chịu nổi, kêu thảm một tiếng, trên mặt máu tươi đầm đìa, sau đó cũng rơi vào trong trạng thái thất thần, mất đi cảm giác thống khổ, không cảm nhận được gì, như một cái xác không hồn.
Tiếng hô này của Dương Phóng.
Hô một phát kéo dài tới tận hơn ba phút, bốn phương tám hướng nổ tung không ngừng, bông tuyết bay múa, một mãnh lộn xộn.
Cuối cùng!
Hắn chịu không nổi nữa, thân thể lung la lung lay, lập tức đặt chuông đồng xuống, nặng nề thở dốc, hoàn cảnh trước hai mắt nhất thời biến thành màu đen.
Nội khí trong cơ thể lập tức tiêu hao tới hơn bảy tám phần.
Vào lúc này, Dương Phóng rốt cuộc đã hiểu.
Thi triển lôi âm cũng cần nội khí để chống đỡ!
Hơn nữa đối với tốc độ tiêu hao nội khí, quả thực đạt tới mức dọa người.
Dương Phóng thở hổn hển nặng nề, khiến cho bản thân mình bởi vì thiếu dưỡng khí mà biến bộ não thành tối đen, tỉnh táo lại lần nữa.
Nhìn những bóng người lắc lư lảo đảo, thất thần ngơ ngơ ngác ngác giống như những bức tượng điêu khắc ở trước mặt, trên mặt của hắn cuối cùng đã lộ ra từng vệt nụ cười tàn nhẫn.
"Hắc hắc hắc. . ."
"Ha ha ha. . ."
Dương Phóng càng cười càng trở nên hung hăng.
Gió rét thổi tới, khiến cho quần áo kêu lên phần phật, bông tuyết đầy đất bay múa loạn lên.
Sắc mặt hắn lộ ra vẻ tàn nhẫn, nhấc hai thanh trường đao lên, lập tức lao về phía đám người trước mặt.
Không phải thích Huyết tế sao?
Không phải thích gây phiền phức cho ta sao?
Không phải muốn thể hiện sự vượt trội của mình sao?
Phốc phốc phốc phốc!
Trường đao quét điên cuồng, giống như một chiếc máy xay thịt, kèm theo những cái đầu bay ra liên tục.
Tất cả mọi người gần như không có bất kỳ năng lực phản ứng nào.
Thẳng cho đến giây phút trước khi chết, vẫn như cũ ở trong trạng thái chết lặng.
Dương Phóng vào lúc này căn bản không có bất kỳ ý định hạ thủ lưu tình nào.
Bởi vì ai cũng không thể kết luận lôi âm có thể ảnh hưởng đến đám người này trong bao lâu.
Phương thức tốt nhất chính là chém giết toàn bộ!
"Ta vốn biết điều nhưng là các ngươi ép ta đó!"
"Ta chỉ muốn làm một người lương thiện, nhưng các ngươi lại cứ động vào ta, vậy thì tất cả đều chết cả đi!"
Phốc phốc phốc phốc!
Máu tươi bắn ra trộn lẫn với những bông tuyết nhuộm thành một bức tranh bi thảm nhất trên nhân gian.
"Khụ khụ khụ. . ."
Đang ở trong lúc xuất thủ điên cuồng, đột nhiên, hai lỗ tai Dương Phóng nhạy bén, nghe rõ mồn một tiếng ho ra máu.
Động tác của hắn lập tức dừng lại, đột nhiên quay đầu.
Chỉ thấy ở phía đằng sau đám người đang ngơ ngơ ngác ngác.
Kim Cương chưởng - Tống Vạn, với vẻ mặt đau đớn, cánh tay nhuốm đầy máu, đang khó khăn vặn vẹo trên mặt đất, trên mặt bê bết máu tươi.
Ngoại trừ Tống Vạn ra.
Còn có mấy tên cao thủ khác, tất cả cũng đều như thế.
Tu vi bọn họ hùng hậu, lại trốn ở đằng sau, cùng nhau chống chọi lại, thế mà chẳng mấy chốc đã tỉnh táo lại dưới sự ảnh hưởng của lôi âm.
Chỉ có điều cho dù tỉnh táo lại thì một thân nội khí của bọn họ cũng gần như tiêu hao hầu như không còn.
Tất cả những gì còn lại là sự hoảng loạn vô tận.
"Tống Tướng quân!"
Một nụ cười lộ ra sự chế giễu nồng đậm được phát ra từ trong miệng Dương Phóng, chiếc mặt nạ trên mặt hắn trông càng yêu dị hơn.
Vào lúc này, quả thực giống như một con ác ma tới từ địa ngục vậy.
Hô!
Hắn mang theo hai thanh trường đao, mang theo gió lạnh um tùm, lập tức lao thẳng về phía nơi thân thể của Tống Vạn ở đó.
Vẻ mặt Tống Vạn lộ ra sự đau đớn, vội vàng lấy một số đan dược ra, điên cuồng nhét vào trong miệng của mình.
"Nghiệt súc!"
Hắn đau đớn kêu lên, hai lỗ tai của hắn đã bị phế đi hoàn toàn.
Vào giờ phút này hắn hoàn toàn nghe không hiểu Dương Phóng đang nói cái gì.
Nhưng hắn lại biết, không giết chết Dương Phóng thì hôm nay hắn tuyệt đối không còn khả năng rời khỏi nơi này.
"Giết!"
Tống Vạn phát ra tiếng gầm thét, từ dưới đất nhào dậy, dồn hết lực lượng còn sót lại trong cơ thể, từ chân leo lên hông, kéo lên từng lớp từng lớp, khiến tất cả kinh mạch đều kêu vang lên răng rắc.
Lập tức một bước lao ra!
Năm ngón tay như rồng, bàn tay rộng lớn mang theo lực lượng hùng hậu đáng sợ hung hăng vỗ về phía Dương Phóng.
Mặc dù hắn đã hao hết nội khí, nhưng ở phương diện nhục thân cũng sẽ không quá yếu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận