Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 57: Đội hỗ trợ lẫn nhau?

"Ta nghe nói hình như là bọn họ đang tìm một người nào đó, đúng rồi, bang phái mà ta tham gia bị người tấn công vào hôm qua, bang phái mà ta tham gia vào là một bang phái nhỏ, ngay cả bang chủ cũng bị người ta đánh thành trọng thương, người kia đã cưỡng chế ra lệnh cho bang chủ của chúng ta rằng chúng ta cần phải để ý tới một người giúp hắn, chung quy nhìn người đó rất hung ác, đáng tiếc năng lực vẽ tranh của ta không tốt, không phải vậy ta chắc chắn sẽ vẽ chân dung người đó ra cho mọi người xem!"
Một thành viên khác trong nhóm tên là Cương Ca cũng gửi tới một tin nhắn.
"Mọi người, thật ra thì ta có một ý tưởng này rất hay, bởi vì ta thấy có rất nhiều người sống ở khu phố phía bắc, không bằng sau này chúng ta gặp mặt nhau, cùng nhau thành lập một đội gọi là 'Đội hỗ trợ lẫn nhau', mọi người cảm thấy thế nào, như vậy chúng ta không trở thành một thân một mình ở trong thế giới đó, một khi gặp phải vấn đề, nói không chừng còn có thể giải quyết bằng cách giúp đỡ lẫn nhau."
Thành viên trong nhóm tên là Phong Phú Khoa Kỹ đột nhiên gửi tới tin nhắn.
"Đội hỗ trợ lẫn nhau?"
"Dường như có chút ý tứ, ta đồng ý."
"Không đúng, làm một cái đội hỗ trợ lẫn nhau ở khu phố bắc, như vậy thì có quá nhỏ hay không, không bằng tất cả mọi người cùng tham gia vào trong đó, như thế nào, được không, trong nhóm chúng ta hiện nay có tổng cộng hơn sáu mươi người, nếu như có thể giúp đỡ lẫn nhau, thì chắc chắn sẽ rất có triển vọng ở thế giới đó!"
"Mẹ kiếp, cái này có vẻ thú vị, ta muốn tham gia!"
"Còn có ta, đúng rồi, các ngươi đều có tu vi là gì, ta đang ở Nhất phẩm đỉnh phong!"
. . .
Trong nhóm lập tức trở nên sôi trào lên.
Càng ngày càng có nhiều người bắt đầu tham gia thảo luận.
Giống như mỗi người đều trở nên hưng phấn lạ thường.
Trước đó có Giang Nam Khách trấn áp bọn họ, bọn họ nào dám nghĩ tới việc lập đội hỗ trợ gì, ngay cả âm thầm gặp mặt nhau cũng cảnh giác dị thường, sợ Giang Nam Khách làm thịt bọn họ.
Nhưng bây giờ Giang Nam Khách chết rồi, ai còn sẽ đi quản lấy bọn họ?
Dương Phóng âm thầm nhíu mày, nhìn thấy mọi người thảo luận càng ngày càng trở nên sôi nổi, không thể không khẽ lắc đầu.
Đội hỗ trợ lẫn nhau, nghe thì có vẻ hay đấy.
Nhưng e rằng đến cuối cùng thì khẩu vị cũng sẽ thay đổi.
Hắn không có bất kỳ hứng thú tham gia vào bất cứ đội nào cả, chỉ muốn bản thân mình tu luyện cho tốt, chờ tới lúc nào cần tiền, thì hắn có thể giao dịch với những người trong nhóm.
Sau đó, Dương Phóng để điện thoại di động xuống và bắt đầu tu luyện nội công.
Vì lần trước hắn có thể xác nhận tu luyện nội công ở thế giới hiện thực là có ích, vậy hắn tự nhiên sẽ không từ bỏ bất kỳ cơ hội nào.
Thời gian một đêm trôi qua.
Sáng sớm ngày hôm sau, Dương Phóng trở lại làm việc trong bệnh viện tâm thần như bình thường.
Sáng sớm, y tá Phương Đình đã mặt ủ mày chau đi lại quanh trong khoa.
Có thể thấy có tâm sự nặng nề, giống như tối hôm qua cũng ngủ không được ngon, quầng thâm dưới mắt rất nặng.
Thời gian buổi sáng nhàn rỗi.
Mấy y tá tập trung lại một chỗ để bàn tán.
"Mau nhìn tin tức, ngày hôm qua lại có một sinh viên đại học đột tử, thể chất con người hiện tại làm sao lại kém tới như vậy, chẳng lẽ ăn phải thứ gì đó sẽ trúng độc sao, mới có nửa tháng thôi, ta nhớ được ít nhất có tới bảy tám cái tin đột tử."
"Hình như là thật như vậy a, nhớ rõ lần trước có cô nàng nào đó đột tử."
"Nhiều người đột tử như vậy, không phải là có âm mưu gì chứ, cảnh sát đã bắt đầu điều tra rồi."
. . .
Phương Đình hiển nhiên sửng sốt, vội vàng ngẩng đầu lên nhìn mấy người đồng nghiệp.
Bây giờ bất kỳ tin tức nào về cái chết đột ngột sẽ kích thích sâu sắc nội tâm của nàng.
Chỉ có nàng ta biết, thế giới kia đáng sợ tới cỡ nào.
"Có thể để cho ta xem tin tức đó một chút không?"
Phương Đình nhịn không được hỏi.
"Đình Đình, hai ngày nay ngươi làm sao vậy? Làm sao mặt mũi bơ phờ như vậy a? Chú ý nghỉ ngơi đi, gần đây hình như người đột tử rất nhiều!"
Một y tá không thể không nhắc nhở.
"Được, được rồi, ta hiểu rồi."
Phương Đình trả lời liên tục, nhận lấy điện thoại từ chỗ của đồng nghiệp, bắt đầu xem.
Ở văn phòng.
Dương Phóng lặng lẽ nhìn chằm chằm vào Phương Đình, sau đó lại nhìn vào điện thoại di động của mình một lần nữa.
Một cái tin tức được đẩy lên ở trên màn hình điện thoại di động của hắn.
Sinh viên họ Vương nào đó là một sinh viên đại học của trường học viện sư phạm thành phố Phương, đã đột tử một cách kỳ lạ, khi chết được người ta phát hiện ra rằng hắn ta có rất nhiều đồ đắt tiền trên người, đồng thời còn có một khoản tiền tiết kiệm rất lớn trong thẻ ngân hàng của hắn, làm cho người giật mình!
"Vương Đông Lai. . ."
Dương Phóng thầm nói trong lòng.
Sinh viên đại học bị đột tử này chắc hẳn chính là Vương Đông Lai?
Chẳng mấy chốc, hắn không còn quan tâm nhiều tới nữa mà là tiếp tục làm việc của mình.
Về phần chuyện của Phương Đình, hắn cũng không muốn hỏi nhiều.
Hắn ở thế giới bên kia xem như là miễn cưỡng mà sống, căn bản không có năng lực đi quản chuyện của những người khác.
. . .
Vào buổi chiều, Dương Phóng nhận được một cuộc gọi điện thoại.
Đó là một người đàn ông gọi điện đến, hắn nhìn trúng gian phòng mà mình treo ở trên mạng trước đó, định chiều sẽ đến xem nhà, và hỏi Dương Phóng xem hắn có rảnh không.
Sau khi Dương Phóng trải qua suy nghĩ một lúc thì lập tức từ chối yêu cầu của đối phương, cũng nhanh chóng rút thông tin cho thuê phòng treo ở trên mạng trước đó xuống.
Bây giờ hắn đột nhiên không muốn cho người khác vào thuê phòng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận