Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 51: Lòng người không biết nào là đủ ...

Bốn người hầu khiêng kiệu phía sau sớm đã bị dọa đến vô cùng hoảng sợ, hét lớn một tiếng, lập tức quay người bỏ chạy.
Dương Phóng không nói một lời, sau khi ném xong túi vôi và kim châm thì nhấc trường kiếm của mình lên, nhanh chóng áp sát về phía thân thể của Vương Đông Lai.
Cho dù kiếm pháp của Vương Đông Lai có tinh diệu hơn nữa, nhưng ở dưới tình huống nhắm nghiền hai mắt lại thì cũng không có khả năng chống đỡ được công kích của Dương Phóng.
Chứ đừng nói, kiếm pháp của Dương Phóng càng là có tiếng lấy nhanh và vô ảnh làm chủ đạo!
Phốc phốc phốc phốc!
A!
Trong nháy mắt, trên người Vương Đông Lai đã trúng vài phát kiếm kêu lên thảm thiết, tay cầm kiếm cũng lập tức bị chặt rơi tại chỗ, vô cùng hoảng sợ, hét lớn, "Ta là thiếu đông gia của Vạn Phúc ..."
Phốc phốc!
Trường kiếm của Dương Phóng đã đảo qua phía cổ của hắn, máu tươi bắn tung tóe.
Đầu lâu chết không nhắm mắt bay lên trên trời còn mang theo sự sợ hãi vô cùng.
Dương Phóng không nói một lời, nhanh chóng đuổi theo về phía bốn tên người hầu đang chạy trốn kia.
Bốn tên người hầu kia vừa chạy trốn vừa hét lớn trong sự sợ hãi.
Đáng tiếc chẳng hết lên được bao nhiêu câu thì đã bị một kiếm của Dương Phóng giết chết toàn bộ.
Sau đó hắn lập tức chạy tới gần thi thể Vương Đông Lai, nhanh chóng lục soát ở trên người Vương Đông Lai, một lát sau thì tìm được một túi tiền, sau đó thì lập tức bước nhanh rời đi biến mất ở trong màn đêm.
Ước chừng khoảng mười mấy hơi thở sau.
Nơi xa truyền tới tiếng bước chân dày đặc.
Nữ tử ở Đỉnh Hương lâu trước đó kia cùng với một đám công tử con nhà giàu khác đang nhanh chóng chạy về phía bên này.
Chẳng mấy chốc bọn họ đã chạy vào một con hẻm nhỏ, nhìn thấy vết máu trên mặt đất thì trong lòng kinh hãi.
Sau đó đột nhiên nhìn thấy cái đầu của Vương Đông Lai lăn ở một bên.
"Vương. . . Vương công tử!"
Nữ tử kia kinh hô một tiếng, thân thể lảo đảo, thiếu chút nữa thì ngất ngã xuống đất.
"Nhanh, nhanh đi báo tin cho Vạn Phúc thương hội biết!"
Một công tử trong đó chấn kinh quát lên, "Mặt khác nhanh chóng đuổi theo tên hung thủ kia, tên hung thủ kia chắc chắn còn chưa chạy được xa!"
Rất đông hộ vệ ở xung quanh lập tức đuổi theo về phía trước con hẻm nhỏ.
Ngoài ra còn có một tên người hầu đang nhanh chóng chạy về phía phương hướng Vạn Phúc thương hội.
. . .
Dương Phóng thì một đường chạy như điên.
Quả tim đập thình thịch, ở sau khi liên tục chạy qua hết bảy tới tám con hẻm nhỏ rồi lại chạy vòng thêm nửa vòng thì mới đi về phía phương hướng nơi ở của mình.
Đây là lần đầu tiên hắn giết một người đồng hương ở Lam tinh.
Nhưng hắn lại không có bất kỳ một chút cảm giác hối hận nào.
Hắn chỉ muốn sống một cách an nhàn, nhưng Vương Đông Lai lại ép hắn phải ra tay!
Ngay khi Dương Phóng đi ra khỏi một con hẻm, bước chân của hắn đột nhiên dừng lại, hắn rút thanh trường kiếm của mình ra nhanh như chớp, tấn công về phía trước một cách nhanh chóng và dữ dội.
Một người áo đen lao tới trước mặt con hẻm nhỏ, giống như đang chạy thoát thân, sau khi nhìn thấy Dương Phóng xuất hiện, không nói một lời, lập tức cầm trường kiếm trong tay đâm tới một cách nhanh chóng.
Keng keng keng keng!
Kiếm pháp hai người va chạm vào nhau, vang lên tiếng kêu trong trẻo và rõ ràng, tia lửa bắn tung tóe ra.
Trong nháy mắt đã va chạm không biết bao nhiêu lần.
Phốc phốc!
Máu tươi bắn tung tóe.
Người mặc áo đen kia phát ra tiếng kêu rên, toàn bộ năm ngón tay cầm kiếm đều bị cắt đứt thìa lìa, trường kiếm cũng rơi xuống đất, trong lòng hắn kinh hãi muốn quay người bỏ trốn, nhanh chóng bỏ chạy về phía nơi xa.
Dương Phóng cũng không có lập tức đuổi theo mà trong lòng giật mình một cái đổi một con hẻm khác, nhanh chóng biết mất ở chỗ này.
Ngươi áo đen mới vừa rồi kia là ai?
Vậy mà cũng đi ra giết người vào lúc nửa đêm?
Kết quả gặp được chính mình, muốn tiện thể giải quyết luôn sao?
Nhưng bất kể như thế nào, khuôn mặt hắn đều được che giấu kín kẽ, đối phương không biết hắn là ai.
Hắn chỉ coi đó là một tình tiết nhỏ.
Dương Phóng chạy nhanh chóng trên đường, sau khi xác nhận không còn có bất kỳ người nào đuổi theo nữa thì lập tức trèo lên tường và trở về nhà.
Sau khi vào trong nhà, hắn lập tức mang chậu than tới, ném bộ quần áo đen và áo choàng đen vừa mặc trên người vào trong chậu than.
Ánh lửa sáng rực lên, nổi lên khuôn mặt của hắn, lộ rõ vẻ mặt có tâm tình không ổn định.
Một lát sau, hắn đứng thẳng người lên, thở ra một hơi thở dài, lấy túi tiền của Vương Đông Lai từ trong ngực mình ra, đổ bạc ra ngoài.
Những mảnh bạc vụn chất đống ở trên bàn.
Ít nhất phải có mười mấy lượng bạc.
Ngoài ra còn có một khối Tịch Tà ngọc thượng đẳng!
Riêng khối Tịch Tà ngọc này có vẻ bề ngoài còn muốn tinh xảo hơn so với Tịch Tà ngọc mà hắn mua lần trước!
Không hổ là công tử của Vạn Phúc thương hội!
Nếu như không có chuyện gì bất ngờ xảy ra, đối phương đời này tiền bạc cùng nữ nhân đều không cần phải lo lắng, nhưng hiện giờ thì đã trở thành một cỗ thi thể.
"Lòng người không biết nào là đủ ..."
Dương Phóng thầm nói, lập tức ném cái túi tiền trống không này vào trong chậu than đốt nốt.
. . .
Một đêm trôi qua.
Có khá nhiều náo động trong toàn bộ nơi định cư.
Mọi người từ tất cả các tầng lớp xã hội đều giật nảy cả mình.
Vương Đông Lai thiếu đông gia của Vạn Phúc thương hội bị người ám sát rồi?
Vương Đông Lai một thiếu niên thiên tài, văn võ toàn năng, chính là niềm hy vọng trong tương lai của toàn bộ Vạn Phúc thương hội, ai cũng biết vị thiếu đông gia này không chỉ có thủ đoạn cao minh, hơn nữa còn thích làm việc thiện, nhưng hắn thế mà lại chết rồi?
Bạn cần đăng nhập để bình luận