Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 297: Từng bóng người liên tục biến mất.

"He he he he ..."
Tiếng cười trầm thấp quái dị vang lên, từng đứa từng đứa bé đen nhánh lần lượt bò một cách điên cuồng trên mặt đất.
Bọn chúng bò vào chỗ truyền tống trận đổ nát, sau đó thân thể lập tức xếp chồng lên nhau, xếp chồng lên nhau một cách nhanh chóng.
Mấy trăm đứa bé quỷ dị màu đen nhanh chóng được xếp chồng lên nhau hình thành hình thù kỳ dị.
Từng cái đầu màu đen đều nở ra nụ cười yêu mị trong đêm tối.
Bức tượng đứa bé đứng cách đó không xa, nhìn lướt qua một vòng, chẳng mấy chốc cũng đã xuất hiện ở đây, trên mặt mang theo ánh mắt và nụ cười tà dị, cất bước đi tới, sau đó lại dùng sức nhảy lên một cái lập tức đáp xuống trên đầu của đám đứa bé màu đen kia.
Vừa mới hạ xuống.
Bức tượng đứa bé này lập tức ngồi xếp bằng xuống, tạo ra một cái tạo hình quái dị khó miêu tả.
Nó đột nhiên phát ra một tiếng rên rỉ, toàn thân trực tiếp bùng phát ra từng luồng ánh sáng xanh lục kỳ dị, giống như ngọn lửa, lan tràn ra từ trên người nó một mực thiêu đốt xuống phía bên dưới.
Ở phía bên dưới, mấy trăm đứa bé màu đen tất cả đều lộ ra vẻ thống khổ, phát ra tiếng kêu y y nha nha.
Tất cả các đứa bé quỷ dị đều đang bốc cháy lên.
Một bầu không khí ảm đạm, kỳ lạ nhưng chẳng lành từ nơi này tràn ngập ra ngoài.
Gió lạnh rít gào.
Vút vút chói tai.
Cả đêm tối đều trở nên vô cùng đáng sợ.
Dường như có một bức màn sắt màu đen kỳ lạ đang từ từ bao phủ lấy từ trên không trung.
Trong nháy mắt, ánh trăng vốn lạnh lẽo cũng bắt đầu nhanh chóng biến thành màu đen, lần nữa bị mây đen bao phủ.
"Y a a!"
"Y a a!"
Từng tiếng kêu đau đớn thống khổ vang vọng trong đêm.
Ánh sáng màu xanh lục quỷ dị càng ngày càng dày đặc, càng ngày càng sáng, cuối cùng tản ra, trực tiếp bao phủ lấy truyền tống trận vốn đang được đốt đế mơ hồ, giờ khắc này, trận pháp vốn đã hư hại vậy mà cũng đang dần dần phát ra ánh sáng ...
Nó giống như được kích hoạt lại một lần nữa vậy.
Từ trên cao nhìn xuống.
Bạch Lạc thành vốn là một mảnh đen kịt, vào lúc này lại trở nên yêu dị quá sức tưởng tượng.
. . .
Một làn sương mỏng bao phủ bầu trời.
Ở một nơi xa xôi không biết.
Bên trong đại điện thần bí tối tăm, có đủ loại bức tượng được cung phụng.
Có đang mỉm cười như là thiếu nữ trẻ tuổi.
Có không có khuôn mặt và mặc áo choàng màu vàng.
Có có tới bảy tám đôi mắt quái dị ở trên gò má.
Có bụng lớn như phật Di Lặc nhưng sau đầu lại có khuôn mặt quỷ dị.
Có màu đen hoàn toàn, giống như đứa bé.
Giờ khắc này.
Bức tượng giống như đứa bé toàn thân đen kịt kia đột nhiên xuất hiện vô số vết nứt nhỏ mịn, say đó từng mảnh vụn từ trên rớt xuống, lạch cạch rung động, ngay lập tức bức tượng đứa bé đã hoàn toàn vỡ tan ra.
Bên dưới.
Một bà lão run run rẩy rẩy đang đổ thêm dầu mè, thân thể đột nhiên dừng lại, đôi mắt già nua đục ngầu nhìn về phía phương hướng bức tượng đứa bé toàn thân đen nhánh.
"Tà Anh chết rồi ..."
Bà lão nói với giọng điệu thì thào, bên trong đôi mắt già nua vẩn đục hiện ra vẻ không thể nào tin tưởng được, nói: "Bản thể Tà Anh hình như được Linh Vận và Như Thiên mang đi đi, làm sao mà lại chết rồi?"
Nàng ta đặt hũ dầu trong tay xuống, loạng choạng đi về phía bàn thờ bên cạnh, dựa vào ngọn đèn dầu mờ ảo, nhìn về phía một tấm bản đồ ở trên bàn thờ.
Bản đồ cực lớn, mênh mông vô ngần.
Ở trên được đánh dấu rất nhiều ký hiệu màu đỏ.
Chẳng mấy chốc.
Bà lão nhìn về phía một trong những dấu hiệu cực kỳ không đáng chú ý.
"Bạch Lạc thành ... Bạch Lạc thành ... cho dù nơi này có Thần chủng xuất hiện thế nhưng cũng không thể để cho Tà Mẫu chết được ..."
Bà lão chậm rãi nói: "Chẳng lẽ là Linh Vận đã xảy ra chuyện rồi? Trước khi chết để cho Tà Mẫu tự thiêu?"
Ba!
Bà lão vỗ hai tay một cái phát ra tiếng vang rõ ràng, một bóng người khom người đi tới từ bên ngoài.
"Lão Mẫu!"
"Đi, để người từ cứ điểm phụ cận đi tới Bạch Lạc thành một chuyến, ta muốn biết rõ ràng đã có chuyện gì xảy ra?"
Bà lão phân phó.
"Vâng, lão Mẫu!"
Bóng người cúi đầu lui ra ngoài, dần dần khuất hẳn.
Trong cả đại điện, những bức tượng còn lại vẫn như cũ không động đậy, mỗi bức tượng đều mang mặt mỉm cười.
Thậm chí có một bức tượng nhếch khóe miệng lên, mang theo một tia châm chọc.
"Thần chủng xuất hiện nhiều lần, những ngày an nhàn của chúng ta đã không còn nhiều lắm nữa rồi ..."
Giọng nói già nua của bà lão vang lên, vang vọng nơi đây.
Bức tượng mới vừa rồi còn nở nụ cười châm chọc đột nhiên hơi cứng đờ, cố gắng kiềm chế nụ cười.
. . .
Bạch Lạc thành.
Thứ ánh sáng u ám kỳ lạ vẫn phát ra từ quảng trường.
Ánh sáng màu xanh tục trên thân thể Tà Mẫu càng ngày càng đậm, tiếng rên rỉ cũng càng ngày càng yếu, giống như thật sự bị lửa thiêu đốt, những đứa bé ở dưới nó đều bị ánh sáng bao phủ toàn bộ, khí tức tiêu tán.
Vốn là đại trận đổ nát, cuối cùng đã được thắp sáng hoàn toàn.
Những làn sóng lực lượng kỳ lạ giống như sóng lớn biển cả, lấy trận pháp nơi này làm trong tâm, nhanh chóng quét về phía xung quanh Bạch Lạc thành.
Không gian giống như đang dao động.
Như có một cơn gió mạnh nổi lên, vút vút vang vọng.
Các công trình kiến trúc trong thành bắt đầu đần dần đột nhiên như bị nhổ lên từ mặt đất, giống như những mảnh giấy trong gió, lập tức vỡ tan, sau đó được một luồng ánh sáng quét qua, trong nháy mắt biến mất.
Sau đó là những bóng người ở bên trong các công trình kiến trúc ...
A!
Vô số người hoảng sợ phát ra tiếng hét lớn, thân thể như bị một cơn lốc xoáy cuốn vào, không thể khống chế phóng lên tận trời.
Xoát xoát xoát!
Từng bóng người liên tục biến mất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận