Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 244: Tập trung đám người Lam tinh

"Đúng rồi, lão phu là Chư Cát Đản, vị thiếu hiệp này xưng hô như thế nào?"
Tán tu lớn tuổi chắp tay hỏi.
"Tại hạ Phương Dương!"
Dương Phóng đáp lễ.
"Phương thiếu hiệp xin mời!"
Tán tu tuổi già nói.
"Mời!"
Dương Phóng cũng chắp tay.
Cả hai đều bận rộn với công việc của mình.
Hoàn cảnh Phủ Thành chủ hoang tàn khắp nơi, khắp nơi đều là máu tươi, thi thể, mặt đất, trên tường tất cả đều có từng cái lỗ hổng thật sâu, nhất là mặt đất, giống như là bị máy thủy lực nén không đều vậy, đủ loại mấp mô.
Có thể tưởng tượng được chiến đấu đêm hôm qua đáng sợ tới cỡ nào.
Giờ phút này, ngoại trừ người của các thế lực lớn đang lục soát ra, những tán tu khác trên cơ bản đều không được tới gần chút nào.
Dương Phóng đành phải chờ ở bên ngoài, quan sát từ đằng xa.
Trong một ngôi nhà có sân.
Trình Thiên Dã, Trần Thi Nghiên, lão Ngô sắc mặt tái nhợt, thất hồn lạc phách, chỗ tay chân không ngừng truyền đến từng chút lạnh lẽo.
Tổng đội trưởng Nhậm Quân ...
Còn chưa tìm được!
Bọn họ đều lật qua gần như tất cả thi thể.
Không có một bộ thi thể nào là của Nhậm Quân.
"Trình đội trưởng, không tìm được thi thể cũng là chuyện tốt, không tìm được thi thể đã nói lên còn chưa có chuyện gì xảy ra."
Trần Thi Nghiên gạt ra nụ cười, nói: "Có lẽ là bọn họ còn chưa giết Nhâm đội trưởng, mà là mang theo Nhâm đội trưởng trốn đi rồi."
Trình Thiên Dã hít thở sâu, vẻ mặt phức tạp, nói: "Có loại khả năng này!"
Hắn hiện tại có loại cảm giác nóng lòng muốn trở về thế giới hiện thực.
Chỉ có sau khi trở về đó mới có thể biết được rằng Nhậm Quân còn sống hay đã chết.
Chỉ cần Nhậm Quân còn sống vậy chắc chắn có thể trở về, đến lúc đó là có thể nói ra được địa điểm của chính mình ...
"Đúng rồi, lão Ngô, Thi Nghiên, buổi chiều các ngươi liên lạc với những người khác một chút, ta muốn để cho mọi người tập trung lại, thuận tiện xem thương vong thế nào."
Trình Thiên Dã nói.
Lần trước bọn họ ngây người ở thế giới bên này 45 ngày.
Lần này đã 42 ngày rồi.
Không biết lần trở về tiếp theo còn phải ngây người ở đây thêm bao nhiêu ngày nữa.
Nhưng hắn đã không kịp chờ đợi muốn kiểm kê thương vong.
"Tốt!"
Trần Thi Nghiên, lão Ngô đều khẽ gật đầu.
. . .
Dương Phóng đi vòng quanh Phủ Thành chủ quan sát một vòng, yên lặng suy nghĩ, sau đó xoay người rời đi.
Sau đó, hắn lại đi lang thang qua phố chợ một lần.
Không có gì bất ngờ xảy ra, toàn bộ phố chợ đều trở nên hỗn loạn lên.
Sau khi tin tức Tà Mẫu chưa chết truyền ra, chẳng mấy chốc đã khiến người dân hoang mang, hầu hết mọi người đều tích trữ gạo, lương thực, chuẩn bị ở trong nhà chứ không dám tiếp tục đi ra ngoài nữa.
Cũng có một bộ phận người bắt đầu thu mua Tịch Tà ngọc với giá cao.
Chỉ là vào thời điểm này, Tịch Tà ngọc thiên kim khó cầu.
Đâu còn sẽ có người bán ra một cách tùy tiện?
Hơn nữa mua một khối cũng căn bản không làm được gì, ít nhất phải hai ba khối mới tạm được.
Này khiến Tịch Tà ngọc càng trở nên hiếm.
Hôm nay trực tiếp vượt qua đạt tới mức giá cao nhất trong lịch sử: 70 lượng.
Dương Phóng đi loanh quanh một lúc lâu, cuối cùng mua được bốn phần dược liệu dùng làm thuốc tắm, xoay người rời đi.
Cũng không phải nói hắn không muốn mua quá nhiều.
Mà là bên trong cửa hàng chỉ còn có từng đó mà thôi, hắn bây giờ chỉ có thể mua tạm như vậy.
. . .
Vào buổi chiều.
Trình Thiên Dã gõ cổng nhà Dương Phóng, đến đây tìm kiếm Dương Phóng.
"Dương Phóng ngươi không có bị làm sao chứ, thật sự là quá tốt."
Trình Thiên Dã thở phào nhẹ nhõm, nói: "Ta còn tưởng rằng ngươi sẽ bị ảnh hưởng bởi sự hỗn loạn vào đêm qua."
"Bên chỗ ta chỉ phát sinh một chút hỗn loạn, cũng không có Tà Linh để ý tới chỗ của ta."
Dương Phóng trả lời, nói: "Trình đội trưởng, ngươi vào nhà ngồi một chút."
"Không cần, ngươi lập tức đi theo ta, hôm nay tất cả người Lam tinh chúng ta đều sẽ tập trung lại một chút!"
Trình Thiên Dã nói.
Bởi vì chỗ ở của Dương Phóng chỉ có mình hắn biết.
Cho nên lần này hắn tự mình tới tìm Dương Phóng.
Dương Phóng hơi trầm ngâm, gật đầu nói, "Được!"
. . .
Bên trong Hương Tiên lâu.
Không khí áp lực
Trong một căn phòng riêng rộng lớn, có ba chiếc bàn được kê.
Tất cả mọi người của Lam tinh đều trông buồn bã, cúi đầu xuống, lặng yên không nói gì.
Một đêm trôi qua, bọn họ lại mất đi khá nhiều đồng bạn.
Tổng cộng có tới tám người chết thảm.
Mà ngay cả Trung đội trưởng Nhậm Quân cũng biến mất không thấy đâu nữa.
"Mọi người, cũng đừng đau buồn như thế, mọi người trước tiên phải phấn chấn lên."
Trình Thiên Dã động viên tinh thần, nhìn về phía mọi người, giơ ly rượu trong tay lên, nói: "Ít ra hầu hết chúng ta vẫn còn sống, không phải sao? Chỉ cần còn sống chính là còn hy vọng, ta đã thăm dò được tình huống tổn thất của các thế lực lớn vào tối hôm qua, có thể nói mỗi một thế lực đều là tử thương vô cùng thê thảm, điểm này đối với phần lớn người chúng ta mà nói chưa chắc không phải cơ hội, đương nhiên, ta không cổ vũ mọi người đi tranh đoạt địa bàn, mà là hy vọng rằng mọi người có thể tận dụng cơ hội lần này có thể bò thêm một bước ở trong thế lực của mình!"
Những người này về cơ bản đều được phân tán vào trong từng cái thế lực.
Thế lực của bọn họ vào đêm hôm qua, tinh anh chết đi không ít, chỉ cần bọn họ có đủ biểu hiện thì rất dễ được đề bạt đi lên.
Hiện tại chính là lúc các thế lực lớn cần dùng người.
Đối với mỗi người trong số họ mà nói thì đây là một cơ hội mới.
Mọi người chậm rãi ngẩng đầu lên, theo thời gian dần trôi qua trong mắt dần hiện ra một màu sắc mới.
Bạn cần đăng nhập để bình luận