Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 1043 - Ta hình như đã từng gặp ngươi ở nơi nào rồi phải không?



Chương 1043 - Ta hình như đã từng gặp ngươi ở nơi nào rồi phải không?




Nữ tử váy trắng quan sát cẩn thận, đột nhiên lĩnh vực trên người khuếch tán ra, từng đợt từng đợt, hơi nước lạnh lẽo hiện ra bốn phương tám hướng, giống như đột nhiên hiện ra mảnh thủy triều mênh mông vậy, lan tràn về phía trước.
Nhưng thủy triều này khác với thủy triều khác.
Mảnh thủy triều này như thể từng ngâm vô số thi thể, từng đợt từng đợt lạnh lẽo, oán độc, ai oán, hận ý, âm trầm, trộn lẫn vào bên trong thủy triều, khiến cho không gian giống như lập tức tràn ngập loại khí tức bẩn.
Không cần biết ngươi có cái gì cổ quái, không tin ngươi không hiện thân.
Ánh mắt nữ tử váy trắng lạnh lùng, lợi dụng lĩnh vực của bản thân đang nhanh chóng xung kích.
Tuy nhiên lĩnh vực của nàng vừa mới hiện ra.
Đột nhiên, một sự thay đổi đột ngột xảy ra.
Ầm!
Bóng tối vô tận nhanh chóng từ tứ phương tám hướng bao phủ lấy thân thể của nàng, trùng trùng điệp điệp, vặn và vặn vẹo, tràn ngập khí tức thần bí mông lung không rõ, lập tức bao trùm thân thể của nàng vào bên trong.
Nữ tử váy trắng thay đổi sắc mặt, trong nháy mắt cảm nhận được hoàn cảnh bên cạnh đang thay đổi nhanh chóng.
Ngay sau đó, khu rừng biến mất, Minh cẩu biến mất, thiên địa biến mất.
Thân ảnh của nàng trực tiếp xuất hiện tại một con đường lầy lội cực kỳ tăm tối.
Màn sương đen trước mặt kéo dài, mông lung, thần bí và không xác định, tràn ngập bầu không khí đen tối, bẩn thỉu vĩnh viễn không thấy điểm tận cùng.
Chỉ có một con đường lầy lội ngoằn ngoèo ngoằn ngoèo dẫn đến phía xa, bí ẩn và khó lường.
Nữ tử váy trắng thầm giật mình, thân thể theo bản năng lui về phía sau, nhưng nàng rất nhanh ý thức được chuyện gì đang xảy ra, vội vàng dừng thân thể lại, không dám lùi lại nữa.
Đây là ...
Lĩnh vực?
Chính mình rơi vào bên trong lĩnh vực của người khác?
Hơn nữa lĩnh vực của đối phương dễ dàng xâm nhập vào lĩnh vực của bản thân mình?
Điều này sao có thể?
"Ảo giác, tất cả chắc chắn đều là ảo giác."
Nữ tử váy trắng nhanh chóng tỉnh táo lại, ánh mắt lạnh lùng nhìn về xung quanh, trên dưới toàn thân lại hiện ra một cỗ hơi nước lạnh léo khó tả, từng đợt từng đợt khí tức oán độc và bẩn thỉu lập tức lan ra ngoài từ trong thân thể của nàng.
"Cút ra đây!"
Nàng giẫm mạnh giày tú cầu màu trắng xuống đất.
Ầm!
Lĩnh vực lan ra, tiếp tục quét về phía xung quanh, cố gắng xé toạc bóng tối ở đây và đưa mọi thứ trở lại vị trí ban đầu.
Tuy nhiên giống như trước đó.
Lĩnh vực của nàng vừa mới khuếch tán ra đã tự động biến mất, như thể có một con ác thú ăn thịt người kỳ lạ nào đó tồn tại trong màn sương đen vô biên ở hai bên, nuốt chửng hoàn toàn lĩnh vực của nàng, khiến lĩnh vực của nàng khó mà phát huy hiệu quả.
Nữ tử mặc váy trắng lại lộ vẻ kinh ngạc.
Tồn tại này rốt cuộc là gì?
Có thể thôn phệ lĩnh vực?
Không phải ảo giác?
Nàng hừ lạnh một tiếng, trong tay đột nhiên xuất hiện một thanh trường kiếm lạnh như băng, vung lên lập tức nhanh chóng cắt chém về phía bốn phương tám hướng xung quanh.
Kiếm quang đáng sợ dày đặc, giống như mạng nhện, không ngừng hiển hiện lên.
Nhưng giống như trước đó.
Tất cả kiếm quang của nàng sau khi hiển hiện ra đều biến mất hút, bị sương mù đen cuồn cuộn hai bên hấp thụ.
Mọi công kích đều không có một chút hiệu quả nào!
Nữ tử váy trắng hoàn toàn thay đổi thần sắc.
Đột nhiên sắc mặt nàng thay đổi, thi triển thân pháp, lập tức biến mất, ngay sau đó xuất hiện ở một phương hướng khác, lật bàn tay một cái, một chiếc rìu rỉ sét kỳ lạ xuất hiện.
Chiếc rìu này dài khoảng nửa thước, cực kỳ cổ xưa, hiện lên màu đỏ sậm, rỉ sét dày đặc, tỏa ra khí tức lạnh lẽo khó tả, lạnh như băng khiến người ta rung động.
Mới vừa xuất hiện, đã khiến cho khói đen xung quanh bắt đầu xảy ra hỗn loạn.
"A."
Dương Phóng người đang ở trong bóng tối, lập tức âm thầm thốt lên một tiếng.
Cái rìu cổ quái kia ngay cả hắn cũng xuất hiện cảm giác dựng tóc gáy.
Giống như tràn ngập ẩn số.
Nữ tử váy trắng nở ra nụ cười lạnh, đột nhiên thúc giục cái rìu cổ quái.
Những mảnh rỉ sét đỏ sẫm trên rìu bay ra nhanh chóng, dày đặc và biến thành những đốm sáng nhỏ, bắn về phía bốn phương tám hướng.
Ngay sau đó, khói đen xung quanh bắt đầu quay cuồng kịch liệt hơn.
Những rỉ sét cổ quái này cực kỳ đáng sợ.
Mỗi mảnh mang theo một sự lạnh lẽo khó tả.
Lít nha lít nhít, giống như có thể hòa tan được cả không gian, trong không khí thậm chí còn truyền đến từng đợt tiếng quỷ khóc thê thảm, mơ hồ có từng mảnh từng mảnh quỷ ảnh hiện lên.
Dường như đằng sau mỗi mảng rỉ sét đều ẩn chứa một bóng ma lạnh lẽo, âm trầm, oán độc, không xác định.
Tuy nhiên theo thời gian dần trôi qua.
Mọi thứ trước mặt chẳng mấy chốc đã nhanh chóng bình tĩnh trở lại.
Mọi rỉ sét đều tự động biến mất, giống như lĩnh vực của nữ tử váy trắng trước đó vậy.
Trong lòng nàng trầm xuống, cầm thật chặt chiếc rìu, quét vòng về phía bốn phương tám hướng.
"Len lén lút lút, cút ra đây!"
Nàng quát lên với giọng lạnh lùng, mở miệng quát khẽ.
Khói đen trước mắt bắt đầu quay cuồng lần nữa, giống như thủy triều, dần dần hướng hai bên tiêu tán.
Ánh mắt của nữ tử váy trắng trong nháy mắt vụt đi, đồng tử hơi co rụt lại, nâng cao toàn bộ tinh thần để đề phòng.
Chỉ thấy theo khói đen tiêu tán đi, trước mặt xuất hiện một cái bàn đá không lớn.
Trước bàn đá, một bóng người lặng lẽ ngồi ngay ngắn ở đó, sắc mặt bình tĩnh, trong tay cầm quân cờ, đang chậm rãi hạ cờ xuống bàn đá.
Bóng người này mặc áo bào xám, bờ vai rộng lớn.
Trên đầu là mái tóc đen dài.
Bàn tay vô cùng trắng trẻo.
"Ta hình như đã từng gặp ngươi ở nơi nào rồi phải không?"
Khóe miệng Dương Phóng hiện lên một nụ cười nhẹ, vừa yên lặng đánh cờ, ánh mắt vừa nhìn về phía nữ tử váy trắng.
P/S: Ta thích nào ... chương 8



Bạn cần đăng nhập để bình luận