Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 218: Đồ sát

Dương Phóng chậm rãi xuất hiện, thân thể khôi ngô cao lớn, không để ý Viên Khiếu Thiên và Triệu Nhị Nương, khuôn mặt bình tĩnh nhìn vào Đàm quản sự, giống như nhìn vào một con cóc đáng thương vậy.
"Đàm quản sự, mùi vị như thế nào?"
"Dương. . . Dương sư đệ. . . , tha. . . tha cho ta. . ."
Đàm quản sự sợ hãi cầu xin tha thứ.
"Nhỏ yếu thì phải đáng chết, là ngươi định ra!"
Dương Phóng nói với giọng điệu bình đạm, nói: "Yên tâm, cả nhà ngươi đều chết hết, ngươi xuống đó cũng sẽ không cô đơn."
Sớm ở trước khi quyết định động thủ, Dương Phóng cũng đã huyết tẩy cửa hàng.
Trên dưới cả nhà Đàm quản sự không còn lại một ai.
"Ngươi. . . Ngươi. . ."
Đàm quản sự miệng sùi bọt mép, tuyệt vọng nói, "Bọn họ ... bọn họ là vô tội ..."
"Không, bọn họ đều đáng chết."
Dương Phóng mặt không biểu tình, "Nhổ cỏ không được để lại gốc, để lại gốc gió xuân thổi tới lại mọc!"
Phốc phốc!
Mùi kiếm đâm xuyên qua cổ của Đàm quản sự, động mạch chủ trong nháy mắt bị đâm xuyên, máu tươi phun trào.
Hoàn cảnh trước mắt Đàm quản sự đã hoàn toàn biến thành màu đen kịt, nằm mềm nhũn trên mặt đất, trên dưới toàn thân đều đang co quắp run rẩy không ngừng, máu tươi liều mạng chảy ra, chẳng mấy chốc đã hoàn toàn chết thảm.
Triệu Nhị Nương, Vân Khiếu Thiên ở bên cạnh thì càng kinh hãi hơn.
Gia hỏa này!
"Dương phó. . ."
Triệu Nhị Nương nói còn chưa kịp nói ra, phập một tiếng, bị một kiếm của Dương Phóng đâm xuyên vào mi tâm.
"Chết thì chết đi, đâu cần phải nói nhảm nhiều như vậy!"
Dương Phóng nói với giọng điệu lãnh đạm, rút trường kiếm ra tiếp tục đâm về phía phương hướng mi tâm của Viên Khiếu Thiên.
Viên Khiếu Thiên vô cùng hoảng sợ, vội vàng liều lĩnh nhanh chóng trốn tránh.
Tuy nhiên cho dù thân thể của hắn có nhanh hơn nữa thì vẫn bị một kiếm của Dương Phóng đâm trúng trán.
Phốc!
Máu tươi trộn lẫn với dịch não chảy ra từ trán của hắn, rớt đầy trên mặt đất.
Hai mắt Viên Khiếu Thiên trợn trừng lên thật lớn, chết không nhắm mắt.
Hắn bất kể như thế nào cũng không nghĩ tới, kẻ bỏ đi, kẻ vô dụng mà Đàm quản sự một mực luôn xem thường qua lời nói của hắn, lại sẽ kinh khủng đến như vậy?
Thật hối hận ...
Phốc phốc!
Dương Phóng rút trường kiếm ra lần nữa rồi lấy khăn lau ra, nhẹ nhàng lau sạch máu và dịch não dính trên kiếm, rồi thu vào trong vỏ kiếm, bắt đầu lục lọi vơ vét trên thân từng người một.
Hành động hôm nay cũng không phải là một khoảnh khắc tức giận nhất thời.
Mà đó là kết quả của sự cân nhắc kỹ lưỡng.
Thứ nhất tu vi của hắn đã đạt tới Thất phẩm đỉnh phong, thứ hai Thiết Ma Chiến giáp của hắn đã chế tạo xong.
Hoàn toàn không cần phải sợ Thiên Long bang!
Về phần sau đó phải như thế nào thì hắn sớm đã có cân nhắc.
. . .
Ở khu vực dưới lầu xì xào bàn tán.
Hầu hết tất cả thực khách gần như đều cảm nhận được mọi chuyện xảy ra trên lầu.
"Không tốt, Đường chủ của Thiên Long bang bị người giết."
"Nhanh đi thông báo cho Thiên Long bang!"
"Đàm quản sự cũng bị giết ..."
Mọi người ở dưới lầu kinh hãi, tất cả mọi người đều đang hoảng sợ bỏ chạy.
Dương Phóng nở ra nụ cười nhạo, tay cầm trường kiếm, lưng vác một cái túi rất lớn, từ lầu hai đi xuống.
Kêu to lên kêu to lên.
Dù sao hắn cũng không muốn giấu giếm.
Để cho đêm nay hoàn toàn điên cuồng xem thế nào.
Tiện thể đồ sát luôn cả Thiên Long bang, sau khi thu đầy đủ tài phú thì hoàn toàn mai danh ẩn tích, co đầu rụt cổ.
Huống hồ trên mặt hắn có mặt nạ da người, chiều cao cũng được hắn nâng lên hai centimet.
Ai có thể biết mình là Dương Phóng?
Chu trưởng lão biết?
Chờ tới lúc hắn có thể xuống núi rồi tính sau.
Qua đêm nay, ai cũng đừng hòng tìm được chính mình.
Đi ra khỏi tửu lâu, hắn cưỡi trên một con tuấn mã, lập tức chạy về phía cửa hàng.
. . .
"Tên đó chạy là chạy về phương hướng phía tây!"
"Hắn là Dương Đạo cửa hàng sắt Hà Tây của Huyền Vũ tông!"
"Cao nhân Huyền Vũ tông xuống núi!"
Rất nhiều người kinh hoảng kêu to, nhận ra Dương Đạo.
Tin tức lan truyền đi rất nhanh chóng, Thiên Long bang được người thông báo trước tiên.
Triệu Tuấn Long bang chủ Thiên Long bàng sau khi nghe được tin này thì sắc mặt hắn đột nhiên thay đổi, hắn đột nhiên đứng dậy khỏi ghế của mình, nói: "Ngươi nói cái gì? Hồ đường chủ, Triệu đường chủ, Viên đường chủ bị người sát hại?"
"Đúng vậy, Triệu bang chủ, là Dương Đạo ở cửa hàng sắt Hà Tây thuộc Huyền Vũ tông làm."
Một tên lâu la chạy tới báo tin kinh hoàng hét lên.
"Dương Đạo!"
Triệu Tuấn Long trợn mắt lên, tràn ngập tơ máu, nổi giận quát: "Dương Đạo là ai?"
Bên cạnh hắn, một người đàn ông khó có thể tin, giật mình nói: "Không có khả năng, tuyệt không có khả năng, Dương Đạo chỉ là Lục phẩm đỉnh phong, từ sau khi hắn đi tới cửa hàng sắt vẫn luôn một mực khúm núm, nhẫn nhục chịu đựng, chưa từng có bất cứ biểu hiện bất thường nào, hắn sao có thể giết chết nhiều Đường chủ như vậy?"
"Là thật, ngay ở Hòa Duyệt lâu, rất nhiều người nhìn thấy tận mắt, ngay cả Đàm quản sự cũng bị hắn giết!"
Tên lâu la kia kinh hoảng kêu lên.
"Khốn kiếp!"
Triệu Tuấn Long nổi giận quát lên một tiếng, một bàn tay đập nát cái bàn trước mặt, tức giận quát, "Triệu tập bang chúng!"
"Khoan đã!"
Người đàn ông trước đó đột nhiên hét lớn, sắc mặt kinh ngạc nghi ngờ, khuyên nhủ, "Bang chủ, tình huống không đúng, nếu như đối phương thật có thực lực như vậy, như vậy trước đó một mực không động thủ, vì sao cho tới bây giờ mới động thủ? Chẳng lẽ là có trưởng lão của Huyền Vũ tông xuống núi?"
"Xem như trưởng lão của Huyền Vũ tông xuống núi thì lại như thế nào!"
Triệu Tuấn Long nghiến răng nghiến lợi, mặt mày xám xịt nói: "Thiên Long bang chúng ta không oán không cừu với Huyền Vũ tông hắn, hắn giết Đường chủ của chúng ta, làm cho Thiên Long bang chúng ta mất hết mặt mũi, hôm nay ta nhất định phải cho ta một câu trả lời hợp lý, đi, triệu tập bang chúng!"
"Vâng, bang chủ!"
Người đàn ông kia sắc mặt thay đổi, vẫn là ôm quyền nói.
. . .
Bạn cần đăng nhập để bình luận