Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 404: Bên trong có người!

Toàn bộ Nam Sơn thành đều vô cùng yên tĩnh, cũng chưa từng xảy ra bất kỳ chuyện lớn nào.
Điều này làm cho Dương Phóng không thể không cảm thấy nghi ngờ!
Mà sau khi vào thành tìm hiểu một cách cẩn thận, Dương Phóng lập tức biết Hứa gia đã trốn rồi.
"Phiền toái, bọn họ thế mà chạy trốn?"
Dương Phóng trong lòng nặng nề.
Đại trưởng lão Hứa gia nếu như phục sinh lần nữa thì chắc chắn sẽ hận mình chết.
Mặc dù hôm đó mình dùng miếng vải đen che khuất mặt mũi, nhưng ai biết trong tổ chức Tà Đạo có thủ đoạn tà môn nào có thể nhận ra mình.
Sau khi hắn mua hai phần dược liệu tu luyện Lôi âm Hô Hấp pháp ở trong thành thì nhanh chóng chạy trở về.
Lại ba ngày nữa trôi qua.
Trong thành ngoài thành yên ắng đến lạ thường.
Sau ba ngày im lặng quan sát, Dương Phóng lại nhíu mày lần nữa.
"Chẳng lẽ Hứa gia thật sự sợ rồi sao?"
Tin tức bị bại lộ, lại bị Thần Vũ tông truy nã, bọn họ lại không có động tĩnh gì?
Ở bên trong một cái hang động.
Dương Phóng mặc bộ giáp đen lên người, thân thể khôi ngô, rơi vào trong suy tư, cuối cùng từ trong ngực lấy ra một tấm da thú cổ xưa, bàn tay nhẹ nhàng vung lên.
Ở trên da thú, một tấm bản đồ được vẽ ra.
Ở không xa bên ngoài Nam Sơn thành.
Chính là một thiếu nữ trước đó giao cho hắn, nghe nói là tàng bảo đồ của một vị tiên hiền cổ xưa nào đó để lại.
Đã bên phía tổ chức Tà Đạo tạm thời không có tin tức gì, không ngại đi tới cái nơi chứa bảo tàng này xem xem.
Trong mắt Dương Phóng tỏa sáng chớp động.
Dù sao hiện tại hắn chính là thời điểm thiếu tiền.
Chỗ động phủ kia làm gì cũng phải có chút bảo bối phải không?
Dương Phóng hạ quyết tâm, tung người nhảy lên, biến mất khỏi nơi này.
Sưu sưu sưu!
Bóng đen lập lòe, nhanh đến cực hạn.
Mặc dù trên người mặc Chiến giáp, nhưng mỗi một bước lướt đi cũng có tới khoảng cách mười trượng, lấp lóe mấy cái đã biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi đâu nữa.
...
Khu rừng đen nhánh.
Cũng không yên bình.
Thiếu nữ tên là Gia Nhi và một nam thanh niên bên cạnh với khuôn mặt nhợt nhạt và nhiều vết thương đang bị một đám cao thủ Huyền Hải bang và Thú nhân bắt giữ, một đường vào sâu trong rừng.
"Tiện nhân, không thành thành thật thật đưa chúng ta tới chỗ đó thì hôm nay ta sẽ lột sống ngươi!"
Ninh Thiên Hùng trưởng lão Huyền Hải bang đang cầm đầu, sắc mặt tái mét, lạnh lùng nói.
Trước đây không lâu là con của hắn dẫn người đuổi theo đối phương, kết quả lại chết thảm toàn bộ.
Hắn bỏ ra cái giá thật lớn mới tìm được thiếu nữ này.
Ban đầu hắn muốn một chưởng đập chết đối phương, nhưng nghĩ đến chuyện bảo tàng của Dạ Thần giáo có liên quan trọng đại, lúc này mới không thể không nhẫn nhịn xuống.
Dù là như vậy nhưng hắn vẫn trực tiếp đập chết người đàn ông trung niên ở cùng một chỗ với thiếu nữ này để tiết mối hận trong lòng.
Mà căn cứ theo lời khai báo của thiếu nữ này, đêm đó người giết chết con trai hắn và một đám cao thủ Huyền Hải bang rõ ràng là một người mặc bộ giáp đen, trong tay cầm Kim Xà kiếm.
Ninh Thiên Hung lập tức nghiến răng.
Trong mấy ngày nay, gia hỏa mặc bộ giáp đen trong tay cầm Kim Xà kiếm đã hoàn toàn vang danh trong các thế lực lớn.
Hắn làm sao có thể không biết?
Đối phương đêm hôm đó từng cướp đi Thiên Tinh Ngọc tủy trong miệng của Trần gia và Thanh Long hội, ngay cả một vị trưởng lão Siêu phẩm của Thanh Long hội cũng bị đối phương gây thương tích.
Không nghĩ tới lại đúng là cái tên gia hỏa này giết chết con trai mình.
Chẳng cần biết hắn là ai, Huyền Hải bang tuyệt đối sẽ không buông tha cho người này.
"Đi mau!"
Ninh Thiên Hùng nói với giọng điệu lạnh lẽo, cây roi mềm trong tay nặng nề đánh vào trên người thiếu nữ trước mặt, phát ra tiếng rít ngột ngạt, máu tươi bắn tung tóe.
Từ buổi sáng hôm nay, bọn họ đã hành động.
Chỉ tiếc thiếu nữ này lề mà lề mề, cho tới bây giờ cũng chưa thể đưa bọn họ tới chỗ.
"Khụ khụ, ta khát, ta muốn dừng lại uống nước."
Thiếu nữ mở miệng nói.
"Uống nước?"
Ninh Thiên Hùng nở ra nụ cười nhe răng, "Nếu như ngươi còn không đi, ta sẽ phong huyệt vị trên người ngươi, để cho những Thú nhân kia thay phiên nhau một lần ở trên thân thể ngươi, cho ngươi đi uống nước tiểu của bọn họ, ngươi có tin hay không?"
"Ngươi!"
Thiếu nữ vẻ mặt trắng bệch, hiện ra vẻ hoảng sợ, đành phải tiếp tục cố gắng đi về phía trước.
Nam thanh niên ở bên cạnh cũng ủ rũ, không nói một lời chỉ lặng lẽ đi theo đằng sau lưng.
Một khoảng thời gian nữa trôi qua.
Xuyên qua rừng cây rậm rạp dây leo.
Ở trước mặt họ, một ngọn núi cao vút sừng sững hiện ra.
Ở chỗ lưng chừng núi, có thể lờ mờ nhìn thấy một cái hang động đen kịt, thần bí khó lường, xung quanh cây cối rậm rạp, trên đó có các loại chim đang đậu ở trên đó, thỉnh thoảng phát ra tiếng gù gù.
"Là ở chỗ này."
Thiếu nữ Gia Nhi vẻ mặt trắng bệch, chỉ vào lưng chừng núi.
"Ngươi chắc chắn không?"
Ninh Thiên Hùng vẻ mặt âm trầm, nói: "Nếu như ta phát hiện là giả thì ngươi biết kết quả của ngươi rồi chứ?"
"Ta đi xem một chút!"
Một tên Thú nhân bên cạnh cất bước đi ra, toàn thân phủ đầy lông đen rậm rạp, thân hình cơ bắp rất vạm vỡ, cánh tay thon dài, tay thế nhưng dài quá đầu gối, động tác vô cùng nhẹ nhàng, trực tiếp dọc theo vách đá một đường leo lên phía bên trên.
Chẳng mấy chốc, tên Thú Nhân kia rơi vào chỗ hang động, hai mắt nhìn vào bên trong hang động, đột nhiên biến sắc, mở miệng hét lớn, "Bên trong có người!"
"Đi!"
Ninh Thiên Hùng thay đổi sắc mặt, một tay nắm lấy thiếu nữ Gia Nhi, tung người nhảy lên, nhảy thẳng lên trên trời nhanh chóng lai về phía khu vực hang động, độ cao mấy chục mét thế mà trong nháy mắt đã nhảy tới nơi, vững vàng đáp xuống chỗ cửa hang động.
Bạn cần đăng nhập để bình luận