Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 382: Chúng ta là đồng hương ...

"Hàn trưởng lão đến cùng đi nơi nào? Làm sao Kim Xà kiếm lại ở trong tay của ngươi?"
Hồ trưởng lão mở miệng gào thét.
"Không cần nhiều lời, trước bắt hắn lại!"
Phong trưởng lão gào thét một tiếng, động thủ đầu tiên.
Mọi người trong sân tất cả đều hét lớn một tiếng, thân thể cùng lúc đánh giết về phía bóng đen kinh khủng ở cửa miếu.
Dương Phóng ánh mắt lãnh đạm, vẫn không nói một lời.
Một đôi con ngươi lạnh lùng ngậm lấy từng nét từng nét cười lạnh, đối mặt với công kich của mọi người càng chẳng thèm để vào mắt.
Càng không có bất kỳ ý định né tránh nào.
Mọi người gào thét, chân khí trên người tất cả đều vận chuyển đến cực hạn, khoảng cách hơn mười mét nhanh chóng lao về phía này, hung hăng tấn công về phía Dương Phóng.
Nhưng vào lúc này!
Một trận cảm giác choáng váng đột nhiên đánh vào trong đầu của bọn hắn.
Mỗi người đều đột nhiên cảm thấy đầu óc choáng váng, miệng mũi chảy máu.
Từng người phổi đều nhói đau, như có vô số cân kim châm đang nhốn nháo ở trong cơ thể vậy.
"Có độc!"
"Nhanh giết hắn!"
Mọi người gầm thét.
Keng!
Dương Phóng cuối cùng cũng bắt đầu vung kiếm, Kim Xà kiếm ở trong tay của hắn giống như vật thể sống, hóa thành thiểm điện vàng kim, nhanh chóng di chuyển trong không trung, nhanh đến mơ hồ, làm cho người ta không nắm bắt được.
Âm Sát kiếm!
Phốc phốc phốc phốc!
Từng bóng người liên tục không ngừng bị Kim Xà kiếm trong tay hắn đâm trúng.
Máu tươi phiêu tán rơi rụng, kêu rên vang lên.
Từng cỗ thi thể không ngừng bay tứ tung.
Giống như kiểu một trận đồ sát một chiều vậy.
Dương Phóng căn bản không thèm để ý đối với công kích của mọi người, Kim Xà kiếm ở trong tay của hắn lấp lóe đi đi về về, lúc đông lúc tây, phiêu hốt khó lường, âm trầm quỷ dị, giống như Sát kiếm Địa Ngục vậy, để cho người ta khó lòng mà phòng bị.
Mặc dù hắn không có Kim Xà kiếm pháp, nhưng hắn tu luyện âm Sát kiếm pháp.
Xét về phương diện âm tàn và độc ác, nó còn thắng xa hơn Kim Xà kiếm pháp.
Phốc phốc!
Lưu trưởng lão phát ra tiếng kêu thảm, một cánh tay lập tức bị cắt đứt tận gốc, sắc mặt nhăn nhó giống như nổi điên vậy, bàn tay còn lại thì nắm chặt lấy Kim Xà kiếm, mở miệng gào thét, "Nhanh tấn công vào mắt của hắn!"
A!
Vừa dứt lời, hắn lại kêu thê lương thảm thiết một lần nữa.
Bàn tay còn sót lại kia của hắn bị Dương Phóng chấn động nhẹ nhàng, lập tức bị quấy đến nát tan, từ ngón tay cho đến lòng bàn tay hoàn toàn giống như biến thành bùn vậy, huyết nhục (máu thịt) bắn tung tóe rơi rụng, vô cùng thê thảm.
Phải biết Kim Xà kiếm ngay cả giáp của Dương Phóng cũng có thể vạch ra vết nhỏ, huống chi là huyết nhục thân thể của Lưu trưởng lão?
Phốc!
Dương Phóng vung trường kiếm lên, trong nháy mắt đảo qua cổ của hắn.
Một cái đầu lâu lập tức bay lên tận trời bỏ mạng chết thảm.
"Lưu trưởng lão!"
"Đi mau!"
Phong trưởng lão, Hồ trưởng lão con mắt đỏ lên, bi thương kêu to.
Tuy nhiên lúc này muốn đi thì không thể nghi ngờ gì nữa là đã quá muộn rồi.
Ngay cả Hàn Vô Ảnh cũng không thể trốn thoát khỏi lòng bàn tay Dương Phóng, bọn họ chẳng qua chỉ có tu vi Thập phẩm thì làm sao trốn, trốn thế nào?
Phốc phốc phốc phốc!
Máu tươi phiêu tán rơi rụng, từng cỗ thi thể tiếp tục bay ra ngoài.
Mấy người Phong trưởng lão, Hồ trưởng lão tất cả đều không thể chạy thoát.
Lý Lãng, An Kiệt Tư, Sử Kim, mấy người Chu Võ thần sắc hoảng sợ, trong miệng ho ra máu, mới vừa vặn chạy ra không được bao xa thì đã bị kịch độc phát tác, phun ra máu tươi, nằm rạp trên mặt đất, mỗi người đều vô cùng thống khổ.
"Đừng, đừng giết chúng ta, chuyện gì cũng có thể từ từ ... chúng ta là đồng hương ..."
Chu Võ mặt mũi chảy máu, sợ hãi cầu xin tha thứ, "Ở Bạch Lạc thành ngươi còn từng cứu chúng ta, ngươi quên sao? Ta không có là địch với ngươi, tất cả mọi người đều là người của Long quốc, van cầu ngươi tha ta ..."
"Tha mạng, tha mạng. . ."
Cảnh sát Lý Lãng nằm trên mặt đất sợ hãi mở miệng.
Dương Phóng không nói một lời, ánh mắt thâm thúy, nhìn về phía Kim Xà kiếm trong tay một lần nữa.
Không thể không cảm khái sự sắc bén của Kim Xà kiếm.
Sau khi giết người, trên thân kiếm lại không có một chút vết máu nào.
Sau khi tất cả vết máu dính trên nó sẽ dọc theo lưỡi kiếm trượt xuống, toàn bộ trường kiếm đều là màu vàng kim lộng lẫy, vẫn còn mới tinh, dưới ánh lửa phản chiếu, lộ ra vẻ đặc biệt lạnh lẽo đáng sợ.
"Kiếm tốt!"
Nói với giọng khàn khàn, sau đó nhìn về phía mọi người, ánh mắt chuyển lạnh.
"Đừng, đừng giết ta, mọi người đều là đồng hương ..."
Lý Phong hoảng sợ kêu lên.
Phốc phốc phốc phốc!
Máu tươi tung tóe nở rộ, mùi máu thấm đẫm màn đêm.
Đống lửa thi thoảng lại phát ra tiếng vang lốp bốp, cháy hừng hực.
Một lát sau.
Dương Phóng thu hồi trường kiếm, mặt không biểu tình, đi về phía xe chở bạc, sau khi xác định tất cả số bạc đều bình yên vô sự, hắn lộ ra vẻ mệt mỏi, lẳng lặng mà ngồi ở trên xe bạc, nghỉ ngơi trong thời gian ngắn ngủi.
Hắn lặng lẽ cầm Kim Xà kiếm trong tay, giống như một cái nạng (quải trượng) vậy.
Mặc bộ quần áo giày cộp như vậy, một đêm chạy xa như vậy quả thực cũng không phải là một chuyện dễ dàng gì.
Huống chi còn phải động thủ.
Đối với thể lực và chân khí của bản thân có thể nói là cũng có tiêu hao nhiều.
. . .
Bóng đêm sâu thẳm.
Xung quanh yên tĩnh tới cực điểm.
Vào thời điểm gần nửa đêm.
Nơi xa đột nhiên truyền đến tiếng vó ngựa dồn dập, bịch bịch rung động, ba con tuấn mã từ trong con đường núi đằng xa một đường lao nhanh tới, nhanh chóng lao về phía bên này.
Ở đằng sau ba con tuấn mã này thì có hơn mười ngựa đang đuổi theo về phía bọn họ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận