Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 318: Chân Bản tăng nhân

Nhưng chẳng mấy chốc hắn đã vứt bỏ cái ý tưởng táo bạo này, lắc đầu liên tục rồi nhanh chóng rời đi.
Có rất nhiều điều chưa biết trên thế giới này.
Tốt hơn là không nên đi nếm thử mạo hiểm.
Nhỡ đâu tồn tại kịch độc, vậy chẳng phải là chết cũng không biết chết như thế nào sao.
Lúc trời gần tối.
Sau nhiều lần đi đường vòng, trong lúc đó tìm người dò hỏi, cuối cùng cũng đến khu vực tận cùng phía đông.
Giống như những gì Trần Phong đã nói vào đêm đó.
Một màn sương mù dày đặc bao la chắn ngang chắc chắn trước mặt, một khoảng trắng mênh mông, dường như vô tận, dưới ánh mặt trời chiều phản chiếu, những giọt sương nhỏ tràn đầy ánh sáng khó tả.
Dương Phóng nhăn mày lại và đi dọc theo mảnh khu vực sương mù trắng xóa này.
Đi được một lúc lâu.
Cuối cùng ở trước khi mặt trời xuống núi thì phát hiện một con đường mơ hồ.
Giờ phút này, dưới ánh sáng yếu ớt, con đường này trông rất không dễ nhận thấy.
Đưa mắt nhìn, bên trong đen kịt, sương mù cuồn cuộn, thâm trầm vô cùng.
"Xem ra chỉ có thể chờ cho tới sáng sớm ngày mai mới rời đi."
Dương Phóng tự nói một mình.
Mặc dù lối đi kia chưa có bị đóng lại, nhưng là mặt trời xuống núi rồi, vô hình trung sẽ ảnh hưởng đến tầm nhìn, nếu lạc ở bên trong đó thì chắc chắn sẽ phiền phức lớn.
Dương Phóng nhìn sang hai bên một chút, bắt đầu tìm kiếm một nơi để ở qua đêm.
Đột nhiên.
Hắn lại nghe thấy được một chuyển động nhỏ xíu truyền đến.
Chỉ thấy ở khu vực sau lưng hắn có một bóng người trắng noãn đang lao nhanh mà tới, khinh không vô cùng cao siêu, bàn chân đáp xuống trên cành cây, mỗi khi nhảy lên là có thể lao ra xa mấy chục thước chỉ trong nháy mắt.
Sau khi chớp mắt mấy lần liên tiếp, Dương Phóng cuối cùng cũng nhìn thấy rõ khuôn mặt của đối phương.
Đây là ... một tăng nhân.
Trên người mặc tăng y màu xanh nhạt, tuổi tác trông cũng không lớn, trên người có một loại cảm giác siêu nhiên thoát tục.
Mặc dù trên tăng y của đối phương nhiễm đầy vết máu màu đỏ tươi, nhưng vẫn không ảnh hưởng được loại khí chất đặc biệt kia của đối phương.
Tăng nhân kia dường như cũng để ý tới Dương Phóng, hơi kinh ngạc, chẳng mấy chốc đã chạy về phía bên này.
"A Di Đà Phật!"
Một tay tăng nhân dựng thẳng lên, nói: "Bần tăng pháp hiệu Chân Bản, không biết thí chủ là?"
"Tại hạ Phương Dương!"
Dương Phóng tự giới thiệu, cũng không cảm nhận được chút ác ý nào từ trên người tăng nhân, nói: "Đại sư cũng là tới hái dược liệu sao?"
"Nào dám nói hái dược liệu, chỉ là đến thử thời vận mà thôi."
Chân Bản tăng nhân cười khổ một tiếng, hiển nhiên thu hoạch không tốt, ánh mắt của hắn đột nhiên rơi vào trên bốn cái bao bên cạnh Dương Phóng, cảm khái nói: "Xem ra thí chủ chuyến đi này ngược lại là không có uống phí a!"
"Đại sư khách khí, kỳ thật ta cũng không có tìm mấy cọng, đều là một số hàng hóa khác mà thôi!"
Dương Phóng trả lời, nhẹ nhàng lắc lư mấy cái bao, bên trong lập tức phát ra tiếng kêu thanh thúy lạch cạch.
Chân Bản tăng nhân nao nao.
Thật không phải dược liệu?
Hắn còn tưởng rằng trong bốn cái bao kia của đối phương tất cả đều là dược liệu.
"Thí chủ tới lối ra ngoài sớm như vậy đây là đang muốn rời đi sao?"
Chân Bản tăng nhân chủ động bắt chuyện.
"Không sao, nơi này quá mức nguy hiểm, mỗi ngày đều có giết chóc, với ta mà nói thì nơi này thực sự chẳng phải nơi tốt lành gì, cho nên tại hạ chuẩn bị sáng mai là rời khỏi đây."
Dương Phóng trả lời, "Đại sư thì sao, vì sao mà cũng đi ra đây sớm tới như vậy."
"Bần tăng cũng giống như thí chủ mà thôi, cũng chuẩn bị chờ ngày mai rời khỏi nơi này."
Chân Bản tăng nhân khẽ thở dài, nói: "Bên trong Dược Vương cốc không bình yên, vì chỉ là một số dược liệu mà cao thủ các thế lực lớn oánh nhau đến tử thương thảm trọng, bần tăng thực sự không đành lòng ở lại nhìn tiếp."
"Chẳng lẽ các thế lực lớn của Bạch Trạch vực đều tới đây sao?"
Dương Phóng hoài nghi nói: "Có cường giả Siêu phẩm tới không?"
"Vậy thì không có."
Chân Bản tăng nhân khẽ lắc đầu, nói: "Cường giả Siêu phẩm như thần long thấy đầu mà không thấy đuôi, sao lại vì chút chuyện nhỏ nhặt này mà phải tự mình ra mặt, huống hồ đạt tới cảnh giới Siêu phẩm căn bản đã không cần những loại dược liệu này rồi."
"Không cần?"
Dương Phóng hoài nghi và muốn tìm hiểu thêm về những chuyện có liên quan đến cảnh giới Siêu phẩm.
"Đúng vậy, sở dĩ cường giả Siêu phẩm được gọi là Siêu phẩm, nguyên nhân không đơn thuần là bởi vì thực lực, mà là toàn bộ cấp độ sinh mệnh của bọn họ đều đã phát sinh thay đổi."
Chân Bản tăng nhận giới thiệu nói: "Tuy nhiên muốn từ cảnh giới Thập phẩm đột phá tới cảnh giới Siêu phẩm, khó, thực sự quá khó khăn."
Trong miệng hắn liên tục nói lời than thở: "Trong số rất nhiều bằng hữu mà bần tăng quen biết, có người thậm chí còn bị kẹt ở cảnh giới Thập phẩm tới mấy chục năm cũng không thể tiến thêm được."
"Này là vì sao vậy?"
Dương Phóng hỏi.
"Sau khi đạt đến Thập phẩm đỉnh phong, cơ thể người đã miễn dịch với phần lớn dược vật, muốn đột phá chỉ có thể dựa vào một loại vật được gọi là Thiên Tinh Ngọc tủy thì mới đột phá được, nhưng loại vật này là cực kỳ hiếm thấy, thứ hai nữa là loại vật này được các thế lực lớn một mực độc chiếm, tuyệt đối sẽ không dễ dàng buông ra, đừng nói người ngoài không chiếm được, xem như ngay cả thiên tài của mỗi một thế lực gia tộc cũng rất khó có thể lấy được!"
Giống như tên kỳ tài của Thiên Đạo minh, Liệt Diễm bang, bọn họ đã đột phá tới Thập phẩm đỉnh phong đã được hơn nửa năm, nhưng đến nay vẫn còn chưa thể đạt được Thiên Tinh Ngọc tủy, hơn nữa nếu như vô ý mà đắc tội trưởng lão trong môn phái, như vậy cuối cùng cả đời này đoán chừng cũng khó có khả năng đạt được Thiên Tinh Ngọc tủy."
Chân Bản tăng nhân nói lời giải thích.
Bạn cần đăng nhập để bình luận