Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 178: Chẳng lẽ chờ không nổi nên đi rồi?

Chỉ là trảo ảnh của hắn chẳng mấy chốc đã nhanh chóng xuyên thấu vào bên trong cái bóng, giống như rơi xuống vực sâu.
Đây là tuyệt học gì?
Chu Thiên Lý kinh hãi trong lòng, phản ứng của hắn cực nhanh, tốc độ trảo ấn đột nhiên tăng tốc, phạm vi mở rộng.
Mặc cho ngươi ẩn núp như thế nào, chân thân chắc chắn sẽ không ở xa cái bóng.
Chỉ cần chiêu chiêu bao phủ bóng ma, nhất định có thể bắt được chân thân của ngươi!
Ánh mắt Chu Thiên Lý âm trầm lạnh lùng, khí tức cực kỳ hung hãn, móng vuốt rất nhanh đã va chạm với trường kiếm của Dương Phóng, phát ra tiếng đinh đinh đương đương.
Thậm chí có nhiều lần bàn tay của hắn thiếu chút nữa thì bắt trúng Dương Phóng.
"Hạng giá áo túi cơm, cút ra đây cho ta!"
Chu Thiên Lý nhe răng cười, trong lòng bàn tay đột nhiên dùng lực.
Kẽo kẹt!
Một tay nắm lấy trường kiếm, tay kia bấm đốt ngón tay thành trảo, mang theo kình lực cuồng bạo đáng sợ, trực tiếp nhanh chóng chộp về phía sau trường kiếm.
Năm ngón tay xé nát không khí, phát ra tiếng reo hò sắc bén.
"Cút!"
Đột nhiên, một tiếng nổ vang như tiếng sấm, rung động lòng người.
Đầu óc Chu Thiên Lý quay cuồng, vang lên ong ong, như thất thần, động tác trong tay đột nhiên dừng lại, thân thể không động đậy, giống như hóa thành bức tượng, chỉ có đáy lòng hiển hiện sự hoảng sợ.
Không được!
Hắn dốc hết sức lực toàn thân để vùng vẫy, muốn lùi lại.
Chỉ là cao thủ so chiêu, chỉ trong chớp mắt.
Đối phương tự nhiên không có khả năng cho hắn bất cứ cơ hội nào.
Phốc phốc!
Máu tươi bay ra.
Một cái đầu đang trong trang thái ngốc trệ bay vọt lên trên trời.
Dương Phóng tung người nhảy lên, một tay nắm lấy đầu lâu vào trong tay.
Thi thể không đầu của Chu Thiên Lý ngã nhào xuống đất, ngón tay vẫn còn đang hơi run rẩy.
Thật không cam lòng. . .
Lạch cạch!
Hai chân Dương Phóng hạ xuống đất, sắc mặt lạnh lùng, lập tức nhanh chóng sờ tới sờ lui lục soát trên người Chu Thiên Lý.
Một lát sau, tìm được một khối Tịch Tà ngọc cùng với một túi tiền nhỏ.
Sau khi sắp xếp gọn những thứ này, Dương Phóng khiêng thân thể không đầu của Chu Thiên Lý lên, lập tức đi xa, ném thân thể không đầu này vào cống thoát nước ...
. . .
Gió lạnh rít gào.
Nhiệt độ lạnh giá.
Hội nghị của các trưởng lão Huyền Vũ tông bắt đầu từ lúc trời tối, một mực thảo luận đến sau nửa đêm.
Nhiều trưởng lão đỏ mặt tía tai.
Âm thanh lớn đến nỗi các đệ tử bên ngoài đại điện cũng có thể nghe thấy rõ ràng.
Rốt cuộc, chương trình nghị sự cuối cùng cũng kết thúc, đông đảo trưởng lão không còn thảo luận mà là thi nhau đi ra đại điện.
Một số trưởng lão đạt được mục đích, tự nhiên vui vẻ.
Những trưởng lão không đạt được mục đích, sắc mặt từng người đều xanh mét, nghiến răng nghiến lợi, trong mắt hiện lên sát khí.
Trong đám người.
Hoàng Thái một mặt mừng rỡ, một đường đi ra ngoài, sau khi tiễn biệt Tào trưởng lão và Vương trưởng lão, lập tức không ngừng bước, tiến về phía bên ngoài cửa.
Chuyện xong rồi!
Mỏ quặng Hàn thiết, từ nay đổi chủ!
Hắn một đường đi nhanh, muốn chia sẻ tin tức này, cuối cùng đi tới một khu vực hoang vắng ở dưới chân núi.
Trước đó đã thỏa thuận với Chu công tử, một khi chuyện lớn hoàn thành thì sẽ gặp mặt ở nơi này.
Giờ phút này.
Hoàng Thái thở hồng hộc, nhìn ra xung quanh.
Xung quanh là một mảnh đen nghịt, gió lạnh rít gào.
Không thấy một cái bóng người nào.
"Chẳng lẽ chờ không nổi nên đi rồi?"
Hoàng Thái nhìn một vòng.
Cũng phải!
Hội nghị lần này kéo dài từ chiều đến đêm khuya, bên ngoài lại lạnh nên Chu công tử tự nhiên không có khả năng chờ đợi mãi được.
Đúng, chờ tới sáng sớm ngày mai, chính mình sẽ nói tin tức tốt này cho Chu công tử, chắc chắn được thưởng lớn!
Hoàng Thái nghĩ đến đây, lại hít một hơi thật sâu, chuẩn bị trở về theo đường cũ.
Lạch cạch!
Đột nhiên, sau lưng không xa, truyền đến tiếng bước chân rất nhỏ.
Hoàng Thái mừng thầm trong lòng, nhanh chóng quay đầu.
"Chu công tử!"
Thoáng cái, vẻ mặt hắn ngốc trệ, cau mày lại, trầm giọng nói, "Dương sư đệ, đêm hôm khuya khoắt ngươi ở chỗ này làm cái gì?"
Dương Phóng sắc mặt âm trầm, không nói lời nào, trong tay mang theo một cái bao, bước từng bước một đi tới, vung tay quăng ra.
Hô!
Bao bay ra, lập tức rơi xuống gần Hoàng Thái, lăn mấy lần.
Hoàng Thái hoài nghi nhìn về phía cái bao, tròng mắt đột nhiên co rụt vào, thốt nhiên biến sắc.
Chu công tử!
Điều này sao có thể?
"Ngươi!"
Hắn lập tức ngẩng đầu lên, trong lòng hoảng hốt, "Dương Đạo, ngươi dám ..."
Hô!
Dương Phóng hóa thành bóng đen, sớm đã lướt đến ngay lập tức, gần như ở khi cái đầu kia lăn xuống trên mặt đất, thân thể Dương Phóng cũng đã xuất hiện ở gần Hoàng Thái.
Phốc phốc!
Hoàng Thái thiếu chút nữa phản ứng kịp, toàn bộ cánh tay phải trong nháy mắt bay lên trời, máu tươi bắn ra tung tóe.
A!
Tiếng kêu thảm thiết vừa mới vang lên, nhưng trong nháy mắt lại im bặt mà dừng!
Toàn bộ khuôn mặt của hắn đã bị Dương Phóng che chắn lại ngay lập tức.
Năm ngón tay chỉ bóp chặt, nơi lòng bàn tay thì một mực ngăn lại miệng của đối phương.
Ánh mắt Dương Phóng lãnh đạm, nhìn chằm chằm vào đối phương.
"Tại sao?"
"Từ khi ta tới Huyền Vũ tông, chưa từng chọc vào ngươi, cũng chưa từng trêu ngươi, tại sao ngươi cứ lặp đi lặp lại ép ta nhiều lần như vậy."
"Ta chỉ muốn làm một người tốt, tại sao không cho ta cái cơ hội này!"
Giọng nói lạnh như băng truyền vào trong tai của Hoàng Thái.
Sắc mặt Hoàng Thái thống khổ, thân thể đau đến run rẩy, hoảng sợ trong lòng.
Thất phẩm!
Dương Đạo này đúng là Thất phẩm!
Hắn chắc là cái người đã đạt được Thần chủng đi theo nạn dân trà trộn vào trong thành?
Hoàng Thái điên cuồng phát ra tiếng kêu, muốn cầu xin tha thứ, nhưng tiếng kêu của hắn lại một mực bị Dương Phóng ngăn lại, bất kể như thế nào cũng khó mà phát ra ngoài, chỉ cảm thấy trong lòng có sự hoảng sợ vô tận đang hiện lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận