Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 692: Xảy ra chuyện gì?

"Hừ, thông đồng với kẻ thù, nếu không phải nàng là nữ nhi của trẫm, trầm sớm đã đập chết rồi."
Bóng người mặc Ngũ Trảo Kim Long bào hừ lạnh một tiếng, lạnh như băng nói: "Lần cải cách toàn diện này, làm phiền ngươi tiến hành giám sát."
"Yên tâm, ta hiểu rồi."
Tử Thiên Hùng gạt đầu, ánh mứt chuyển lạnh.
Ở bên trong hoàng triều đã có chút thế lực không quá an phận, như vậy hãy bắt đầu từ hoàng thành đi.
···
Bên trong Thất Sát bang.
Dương Phóng mở ra hai mắt một lần nữa, nhìn về phía bảng thông tin ở phía trước, trong lòng thầm thở phào.
Mấy ngày liên tục trôi qua, Thánh quyết cuối cùng cũng nhập môn một cách thuận lợi.
Tuy nhiên tiến độ của Thánh quyết này quả thực rất chậm chạp.
Vừa đúng kẹt ở nhập môn (10/3000).
Các công pháp khác trên cơ bản đều là một lần tăng thêm khoảng 100 điểm, duy chỉ có Thánh quyết này mới chỉ tăng lên 10 điểm đáng thương.
Dương Phóng vừa vận chuyển loại Thánh quyết thần bí này vừa nghĩ lại đủ thứ chuyện hắn gặp phải trong những ngày qua.
Quả nhiên để cho số một nói đúng.
Hắn đã không được bình yên trong những ngày qua.
Ban ngày mọi chuyện như thường.
Nhưng khi màn đêm buông xuống, bản thân mình một mực có thể nghe được một số âm thanh mà người khác không nghe được, nhìn thấy một số thứ người khác không nhìn thấy được, mấy ngày liên tục, đêm nào cũng có.
Điều này làm cho hứn có hơi bị tra tấn.
Quan trọng nhất là, không cần biết chính mình xuất thủ như thế nào, thứ kia đều sẽ xuất hiện lại rất nhanh.
Thật giống như hoàn toàn là do ảo giác của chính mình vậy.
"Hy vọng sau khi Thánh quyết này bước vào nhập môn thì có thể hơi hóa giải một chút đi."
Dương Phóng tự nói.
Bằng không người thật muốn biến thành thần kinh mất.
Bỗng nhiên.
Hắn sinh ra cảm ứng, ánh mắt lập tức nhìn về phía góc phòng, mở miệng lạnh giọng nói: "Ra đi!"
Trên mặt đất trong nháy mắt sáng lên từng tia từng tia ánh sáng đen.
Một người Địa Hành tộc máu me khắp người lập tức chui ra từ trong lòng đất, vẻ mặt trắng bệch, trên mặt phủ đầy sự sợ hãi, rõ ràng là đã bị trọng thương, mở miệng nói ra: "Chúa công, xảy ... xảy ra chuyện."
"Xảy ra chuyện gì?"
Ánh mắt Dương Phóng trầm xuống.
Trước đó chính mình còn cho bọn họ không ít Hắc Ngọc linh dược, bảo bọn họ đi tìm người mua, kết quả nhiều ngày trôi qua như vậy, bọn họ từ đầu đến cuối không có tin tức truyền về.
Hắn còn tưởng rằng bọn họ chết hết rồi!
"Chúng ta bị để mắt tới, người xuất thủ cũng là mấy người của Địa Hành tộc ..."
Người Địa Hành tộc máu me khắp người kia trên mặt đầy sự khủng hoảng, lập tức nhanh chóng kể lại rõ ràng những chuyện đã xảy ra trong khoảng thời gian vừa qua cho Dương Phóng nghe một lần.
Ban đầu sau khi bọn họ lấy được Hắc Ngọc linh dược, đúng là đi khắp nơi tìm kiếm người mua cho Dương Phóng, tuy nhiên dù sao thứ trong tay quá đắt giá, cho dù là bọn họ có cẩn thận như thế nào đi nữa thì vãn bị người nhìn chằm chằm vào.
Mà để cho bọn hắn tuyệt đối không nghĩ tới chính là, người tiếp cận bọn họ chính là một đám người Đại Hành tộc.
Không đúng!
Cũng không phải hoàn toàn là người của Địa Hành tộc.
Ở bên trong đám người kia còn có một người thần bí mặc áo bào màu xám Thánh Linh cảnh.
Lúc đó trên mặt đối phương còn mang theo một tấm mặt nạ màu trắng.
Dưới sự bao vây chặn đánh của bọn họ, chẳng mấy chốc đã giết thì giết, bắt thì bắt người bọn hắn, chỉ có một mình hắn là liều chết phá vây mà trốn thoát.
Chỉ có điều, Hắc Ngọc linh dược trong tay hắn đều đã bị mất hết.
"Bóng người áo bào xám? Người của Địa Hành tộc?"
Ánh mắt Dương Phóng trở nên lạnh lùng.
Chẳng biết tại sao hắn lại nghĩ đến Dược điền mà mình làm ra ở ngoài thành trước đó.
Dược điền trước đó thế nhưng là bị người đào rỗng, ngay cả chỗ ở của mình cũng bị một mồi lửa thiêu đốt thành tro bụi.
Lúc đó, người làm chuyện này cũng là người mặc áo bào xám.
Hơn nữa, còn là người của Thái tử!
"Bọn họ có lai lịch gì? Có tra được nơi đặt chân của bọn họ ở chỗ nào không?"
Dương Phóng lạnh lùng hỏi.
"Ta cũng không biết lai lịch như thế nào, có điều, ta biết chỗ ở của đám người Địa Hành tộc kia ở đâu."
Người Địa Hành tộc bị thương trước mặt kinh hoảng nói.
Hắn tên Hoắc Sơn, vốn là một tên hộ pháp bên cạnh Hoắc Thiên Đình, tu vi Siêu phẩm đệ nhị quan, sau khi bị Dương Phóng dùng kịch độc khống chế thì một mực đi theo Dương Phóng.
"Được, mang ta tới."
Dương Phóng lạnh lùng nói.
Thứ không biết chết sống!
Ngay cả đồ vật cũng dám cướp!
Chuyện Thái tử lần trước còn chưa tính sổ, lần này lại tìm tới a.
Thật cho rằng hắn là bùn mặc nặn thế nào thì nặn sao!
···
Trong lòng núi rộng rãi.
Một nơi cực kỳ kín đáo.
Những ngọn đuốc đang cháy ở bốn phương tám hướng, khiến nơi này trông giống như ban ngày.
Một đám hơn mười tên Địa Hành tộc đang tập trung ở chỗ này, nướng thịt thú mới bắt được, hương thơm nồng nặc tràn ngập ra bên ngoài.
Cách bọn họ không xa.
Vài giá treo tra tấn bằng gỗ lặng lẽ đứng đó, trên đó có ba bóng người bị trói lại, cả người bê bết máu, đang ở trong tình trạng hoảng loạn, bọn họ chính là những người phụ trách tìm người mua cho linh dược cho Dương Phóng.
Bọn họ vốn có không ít người, nhưng đáng tiếc cũng chỉ còn có ba người bọn họ còn sống, đang chịu đủ sự tra tấn ở trên giá treo.
Xùy!
A!
Một cái bàn ủi được nung đỏ hung hăng dán trực tiếp vào trên ngực của một người trong số đó, lập tức tỏa ra từng làn từng làn khói trắng, khiến cho người kia lập tức kêu lên tiếng kêu thảm thiết thê lương, vang vọng trong toàn bộ lòng núi.
Chẳng mấy chốc đau tới ngất đi, gục đầu xuống, không động đậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận