Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 342: Đừng hỏi, lát nữa thì biết.

Dương Phóng không còn trả lời, tiếp tục chuyên tâm luyện kiếm.
Tầng lớp khác nhau nên góc độ nhìn vấn đề làm sao giống nhau được.
Vương Thái chỉ biết là hắn lập xuống công lớn, tạo ra danh tiếng, lại không nghĩ tới những phiền phức tiếp theo.
Nhỡ đâu ...
Thanh Long hội đến trả thù thì sao?
Vậy Dương Phóng chính là đứng mũi chịu sào.
"Tiêu sư đệ!"
Một tiếng gọi truyền đến từ nơi không xa.
Hoàng Sinh đang ngồi trên chiếc thuyền nhỏ, khuôn mặt tươi cười đang chèo nhanh đến.
"Vừa mới nhận được tin, Ngô trưởng lão xuất quan, đúng rồi, ngươi thật có phúc, đêm nay Ngô trưởng lão triệu tập mọi người, chuẩn bị ra ngoài đi săn, đặc biệt gọi ra tên của ngươi, bảo ngươi đi theo."
"Ra ngoài đi săn?"
Dương Phóng nghi hoặc.
Đối phó yêu thú?
"Hắc hắc, chờ tới buổi tối, Tiêu sư đệ tự nhiên sẽ biết, tóm lại, ta bây giờ không nói ra vội, chờ tới lúc trời gần tối, ngươi nhớ đến bến tàu tập trung là được!"
Hoàng Sinh nháy mắt ra hiệu, thúc giục thuyền nhỏ rời đi.
"Được, đa tạ Hoàng sư huynh!"
Dương Phóng mở miệng.
Thẳng đến Hoàng Sinh hoàn toàn đi xa, Dương Phóng mới lên tiếng hỏi, "Vương Thái, Ngô trưởng lão còn có thói quen này sao?"
"Đúng vậy, cứ cách một đoạn thời gian, Ngô trưởng lão đều sẽ ra ngoài đi săn một lần."
Vương Thái trả lời.
"Như vậy a ..."
...
Thời gian trôi qua rất nhanh.
Lại là chạng vạng tối.
Từng chiếc từng chiếc thuyền nhanh chèo về phía bến tàu.
Bên trên là đệ tử Thần Vũ tông, đều đang hành động nhanh chóng, chạy về phía một chiếc thuyền lớn trước nhất.
"Tiêu sư đệ, bên này này!"
Dương Phóng mới vừa đến, Hoàng Sinh đứng ở trên chiếc thuyền lớn, vẫy tay về phía hắn.
Vương Thái lập tức chèo chiếc thuyền nhỏ về phía bên kia.
Thẳng đến tới gần, Dương Phóng mới thi triển khinh công, tung người nhảy lên rơi vào trên thuyền lớn.
"Tiêu sư đệ, Ngô trưởng lão sớm đã tới, trước tới bái kiến Ngô trưởng lão đi!"
Hoàng Sinh nhỏ giọng nói.
Hắn dẫn Dương Phóng, đi về phía đại đường.
Chỉ thấy trong hành lang.
Một người đàn ông trung niên vừa gầy lại vừa lùn, vẻ ngoài xấu xí, lặng lẽ ngồi ngay ngắn ở trên ghế, sắc mặt tối đen, bên má trái có vài vết bạch tạng trắng xóa, trên người mặc một chiếc áo bào cổ tròn màu vàng, đang yên lặng thưởng trà.
"Đệ tử Dương Phóng, bái kiến Ngô trưởng lão!"
Dương Phóng vừa vào cửa, khom người nói.
Ánh mắt Ngô trưởng lão chậm rãi chuyển qua trên người Dương Phóng, nói: "Đứng lên, để cho ta xem xem!"
Dương Phóng lập tức đứng thẳng người lên.
"Xem như không tệ, nghe nói ngươi không chỉ có kiếm thuật cao minh mà độc thuật càng có thể xưng là nhất tuyệt!"
"Không dám, chỉ là hơi hiểu một chút."
"Không cần phải khiêm tốn, có lẽ đêm nay ngươi sẽ có đất dụng võ."
Ngô trưởng lão bình tĩnh nói.
Dương Phóng nhướng mày, nhìn về phía Ngô trưởng lão.
Ngô trưởng lão lại không còn tiếp tục nhiều lời mà nâng chung trà lên.
Dương Phóng lập tức thức thời ôm quyền, rời khỏi nơi này.
Mặt trời dần dần xuống núi.
Thuyền lớn ở trên mặt sông xuôi về phía nơi xa xa.
Ước chừng sau nửa canh giờ.
Thuyền lớn cập bến ở trên mặt sông rộng lớn, giống như đang chờ đợi cái gì đó, không còn tiếp tục tiến lên.
"Hoàng sư huynh, đây là muốn làm cái gì?"
Dương Phóng hỏi.
"Đừng hỏi, lát nữa thì biết."
Hoàng Sinh mỉm cười.
Hắn xoay người loại đi về phía buồng nhỏ trên tàu.
Sau đó Dương Phóng nghe thấy một số chuyển động, chỉ thấy các đệ tử trên boong lấy vào lúc này thi nhau lấy từ trong ngực ra từng chiếc khăn màu đen, che mặt của mình lại chỉ để lại một đôi mắt hiện ra bên ngoài.
Dương Phóng hơi nheo mắt lại, rốt cuộc cảm thấy có gì không đúng.
"Tiêu sư đệ, cầm lấy, ngươi cũng bịt kín vào đi."
Hoàng Sinh đưa cho Dương Phóng hai chiếc khăn màu đen, một cái là che kín đầu, một cái thì che kín mặt hở mắt.
Dương Phóng không nói một lời, vẫn là nhận lấy khăn che mặt.
Hoàng Sinh sau đó cũng một mực che kín khuôn mặt của mình.
Lại qua chừng nửa canh giờ.
Chỉ thấy cách đó không xa, một chiếc thuyền hàng to lớn đang chậm rãi đi từ trên mặt sống đi về phía phương hướng bọn họ.
Thân thể gầy lùn của Ngô trưởng lão đi ra từ trong khoang thuyền, trên mặt đã đeo một chiếc mặt nạ trắng bệch không mặt mũi, chắp hai tay sau lưng, nhìn về phía phương hướng phía trước.
"Tiêu Phóng, ngươi không phải cao thủ dùng độc sao?"
Ngô trưởng lão nói với giọng khàn khàn, còn thay đổi giọng nói, nói: "Hiện tại cho ngươi một cái nhiệm vụ, ngươi tới hạ độc toàn bộ người trên trên chiếc thuyền kia đi."
"Ngô trưởng lão, đây là thuyền lớn của Hứa gia phải không? Hứa gia không phải là đối tượng cần chúng ta che chở sao?"
Dương Phóng biết mà còn hỏi.
"Thật sao?"
Ngô trưởng lão nói với giọng nói không có bất kỳ tình cảm nào, nói: "Khả năng ngươi nhìn nhầm rồi, nơi này không có thuyền lớn của Hứa gia mà chỉ có thủy tặc!"
Hắn xoay người lại, một đôi mắt lạnh lùng thâm thúy rơi vào trên người Dương Phóng, lãnh đạm vô tình.
"Tiêu sư điệt, ngươi nói đúng không?"
Một cỗ khí thế vô hình và to lớn lập tức áp bách tới trên người Dương Phóng.
Dương Phóng tròng mắt co rụt lại, đã hoàn toàn đoán được bộ mặt thật của đám người Ngô trưởng lão.
Đám người này. . .
Mới là Thủy tặc lớn nhất!
"Đúng!"
"Ừm, hạ độc đi!"
Ngô trưởng lão mở miệng nói với giọng lạnh lùng.
Dương Phóng không nói một lời, xoay người nhìn lại, nhìn về phía chiếc thuyền lớn ở đối diện đang lái tới kia, mặt không biểu tình.
Một lát sau.
Từng luồng từng luồng khói độc từ trong lòng bàn tay của hắn tràn ra, lướt về phía nơi xa ...
Thế giới này vẫn đang ăn thịt người như mọi khi!
. . .
Bóng đêm im ắng
Mây đen che mặt trăng.
Ở sau khi Dương Phóng thả khói độc ra.
Khoảng mười mấy phút sau, thuyền lớn của bọn họ mới di chuyển tới chiếc thuyền lớn ở phía trước.
Sau đó từng đạo thân ảnh nhanh chóng đáp xuống trên chiếc thuyền lớn bên kia.
Bạn cần đăng nhập để bình luận