Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 146: Sương mù dày đặc, Tà Linh lại tới!

Người của Vạn Phúc thương hội, Thanh Mộc bang, tất cả đều há miệng thở hổn hển, mỗi người đều là vẻ mặt trắng bệch, trong lòng thì kinh hãi.
Bọn họ vội vàng bắt đầu đếm số lượng người còn lại của họ.
Đông đảo những võ giả khác cũng đều đang hô hoán gọi bằng hữu của mình.
Trong lúc nhất thời, nhiều giọng nói khác nhau liên tục vang vong lên ở sâu trong khu rừng.
"Dương Đạo, Dương Đạo ngươi không sao chứ."
Lưu trưởng lão chịu gió tuyết mệt mỏi, vội vàng chạy tới, thở hồng hộc mà gọi.
"Ta không sao, cũng may ta chạy còn rất nhanh, Tà Linh kia cũng không có đuổi theo ta."
Dương Phóng cũng thở hồng hộc, đột nhiên phản ứng lại, từ trong ngực lấy khối Tịch Tà ngọc đã gói sẵn trong bọc lấy ra đưa về phía Lưu trưởng lão, nói: "Lưu trưởng lão, Tà Linh kia đã không còn đuổi theo, Tịch Tà ngọc này vẫn là trả lại cho ngươi đi!"
"Ai, ngươi cầm lấy đi, Tà Linh kia nói không chừng đêm nay sẽ còn tiếp tục xuất hiện."
Lưu trưởng lão phất phất tay ra hiệu từ chối, ngăn cản động tác của Dương Phóng.
Dương Phóng hơi trầm mặc, vẫn là tạm thời nhận lấy Tịch Tà ngọc.
Lúc này, Lưu trưởng lão nhìn về phía mọi người, lộ ra vẻ giật mình, nói: "Lần này mất tích rất nhiều người, ít nhất có tới mấy chục người không đuổi theo tới a?"
Trước đó trong rừng trời tối om om lại có sự uy hiếp của Tà Linh, rất nhiều người không phải bị Tà Linh giết thì cũng là ở trong sự hoảng sợ mà chạy nhầm đường.
Dương Phóng nhìn về phía đám người, nặng nề gật đầu.
"Đúng vậy."
Trong đám người có không ít người đang rơi nước mắt, hô hoàn bằng hữu trước đó của mình.
Đáng tiếc không có bất kỳ câu trả lời nào.
"Các ngươi nhanh chóng nghỉ ngơi đi, chẳng mấy chốc sẽ lại tiếp tục lên đường!"
Đột nhiên, Hồ Thiết Thụ của Thanh Mộc bang đứng ở trên một cây đại thụ, mở miệng hô to, nội lực dồi dào.
Mọi người hiểu được, lập tức nhân cơ hội khôi phục nội khí.
Còn có người thì lấy lương khô ra, bổ sung thể lực trước.
"Dương Đạo, ngươi có mang theo thức ăn không? Chỗ ta còn có thịt khô đây, ngươi ăn một chút không?"
Lưu trưởng lão lấy một miếng thịt khô từ trong bọc ra, đưa tới cho Dương Phóng.
"Không cần, ta cũng mang theo đồ ăn rồi!"
Dương Phóng lấy ra mấy nắm cơm.
"Không ăn thịt thì thể lực chắc chắn sẽ không khôi phục lại kịp, ăn thịt trước đi!"
Lưu trưởng lão nhét thịt khô đã được nướng chín từ lâu vào trong tay của Dương Phóng.
Sau khi mọi người nghỉ ngơi tại đây được khoảng chừng một ấm trà thì lại bắt đầu khởi hành lần nữa.
Tuy nhiên cũng may lần đi này cũng không đi mất bao lâu.
Cũng giống như hôm qua, vừa tới giữa trưa, thương hội và Thanh Mộc bang lại dừng lại lần nữa, bắt đầu nghỉ ngơi.
Lần này không cần phải có bất kỳ người nào nhắc nhở, tất cả mọi người đều đang nắm bắt thời gian để nghỉ ngơi.
Bởi vì chặng đường tiếp theo chắc chắn sẽ còn mệt mỏi hơn.
Bọn họ đã nắm chắc đường khoảng thời gian đi đường của thương hội.
Cơ bản đều là buổi chiều thì nghỉ ngơi, buổi tối và buổi sáng là đi đường.
Khi mọi người nghỉ ngơi, một đám người Lam tinh trong đoàn người lại âm thầm lặng lẽ tập trung lại một chỗ.
"Thế nào rồi? Liên hệ được bao nhiêu người rồi?"
"Lão Triệu không thấy đâu, Phương Thiên cũng không thấy đâu, còn có Tào Vân Long, Quách Hải."
"Ai, hy vọng mọi người lần này đều có thể bình an đi tới nơi!"
. . .
Tiếng thở dài vang lên.
Một buổi chiều trôi qua.
Gần như tới khi trời chạng vạng tối, thương hội và Thanh Mộc bang lại bắt đầu di chuyển, dốc hết sức lực tiến về phía trước.
Mọi người nhanh chóng đứng dậy và nhanh chóng đi theo phía sau.
Đêm nay không gặp phải cảnh tuyết rơi dày.
Nhưng có một lớp sương mù dày đặc tràn ngập trong rừng.
Nó làm cho khu rừng vốn đã tối đen trông càng thêm yêu dị.
Tất cả mọi người trong lòng đều hoảng sợ, theo sát bóng người phía trước, sợ mình sẽ không theo kịp thì sẽ đi lạc đường.
Lúc này một khi không theo kịp, chắc chắn sẽ bị lạc đường.
"He he he he ..."
Vừa bước qua nửa đêm, trong rừng bỗng nhiên lại vang lên một tiếng cười quái dị.
Tiếng kêu gần giống hệt với tiếng đứa bé của ngày hôm qua, vang vọng khắp toàn bộ khu rừng.
Tất cả mọi người da đầu tê dại, hoảng sợ trong lòng.
"Tà Linh lại tới!"
"Mau trốn a, Tà Linh ngày hôm qua lại xuất hiện."
Đám đông lập tức trở nên hỗn loạn.
Tất cả mọi người đều đang tăng nhanh bước chân điên cuồng bỏ chạy về phía trước.
Chỉ có điều loại tiếng cười quỷ dị kia vẫn luôn vang vọng bên tai của mọi người.
Điều đáng sợ là, chỉ có thể nghe thấy được tiếng cười, nhưng lại không đoán ra được Tà Linh kia đến cùng là đang ở chỗ nào.
Sương mù xung quanh quá dày, cộng thêm bóng đêm tối đen như mực, cho dù ngay cả Dương Phóng cũng không nhìn thấy Tà Linh đang ở đâu.
A!
Đột nhiên trong đám người hỗn loạn truyền đến một tiếng kêu thảm thiết, kinh hãi đến mức khiến người ta cảm giác như hồn phách sắp bay ra ngoài.
Tốc độ của mọi người trở nên nhanh hơn nữa.
"Dương Đạo, Dương Đạo..."
Trong đám đông hỗn loạn, Lưu trưởng lão chợt nhận ra Dương Đạo đã biến mất, không thể không quay đầu lại hô to.
Chỉ là sương mù quá dày đặc, đám người hỗn loạn, nơi nào có thể nhìn thấy một chút bóng dáng nào của Dương Phóng?
Lưu trưởng lão thay đổi sắc mặt, cắn răng một cái, lao nhanh về phía đằng sau, tiếp tục hô to, "Dương Đạo ..."
Hô!
Bỗng nhiên, một cỗ khí tức lạnh lùng khác thường nhanh chóng từ khu vực phía sau ập tới, trùng trùng điệp điệp, giống như thủy triều âm trầm thấu xương, bao phủ về phía đám người đang chạy thục mạng.
Lưu trưởng lão cũng đột nhiên cảm nhận được một cơn ớn lạnh kinh khủng, thật giống như cởi trần cởi truồng giữa mùa đông vậy, trên dưới toàn thân run lẩy bẩy, ngay cả hô hấp cũng trở nên khó khăn.
Nó giống như một bàn tay to vô hình bóp lấy cổ họng của hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận