Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 763 - Bằng hữu, nhanh cứu Quận chúa!



Chương 763 - Bằng hữu, nhanh cứu Quận chúa!




Trong thiên địa tràn đầy một loại sinh cơ và sức sống nồng đậm.
Còn ở bên trong nơi định cư vừa rồi thì không khí ngột ngạt, âm trầm lãnh đạm, giống như ngăn cách mọi sinh cơ vậy.
Hắn cẩn thận phân biệt phương hướng xung quanh, mở miệng nói: "Đi thôi, đằng trước có một chỗ miếu sơn thần, tối nay tạm nghỉ ở đó đi!"
"Miếu?"
Ba người Liễu Vân bị dọa đế sắc mặt tái mét, lại có chút khẩn trương.
Trải qua chuyện trước đó, bọn họ giống như đã có một loại bóng ma tâm lý vô cùng lớn đối với những nơi miếu thờ.
Nhưng nhìn thấy Dương Phóng cất bước đi tới thì vẫn là nhanh chóng đi theo.
Bóng lưng Dương Phóng cao lớn, đã mang đến cho bọn họ cảm giác vô cùng an toàn.
Trong lòng Liễu Vân đã âm thầm hạ quyết tâm, chờ sau khi trở về nhà, hắn nhất định phải cầu xin cha mình bằng bất cứ giá nào nó giúp cho hắn để hắn có thể bái nhập vào môn hạ của vị tiền bối này ...
Hai mươi phút sau.
Một ngôi miếu đổ nát đập vào tầm mắt.
Bốn phía lọt gió, hoàn cảnh tối tăm.
Được bao quanh bởi cây cối, dưới ánh trăng, nó trông giống như một con quỷ đang giương nanh múa vuốt vậy.
Dương Phóng đá tung cánh cửa khép hờ, bước vào bên trong, đi qua sân miếu, trực tiếp đi thẳng về phía chủ điện, cũng không nhóm lửa, lập tức tìm một góc sạch sẽ bên trong chủ điện lặng lẽ ngồi xếp bằng.
Ba người Liễu Vân nhìn thấy trong miếu đen nhánh, hoàn cảnh tối tăm lập tức không nhịn được mà sinh lòng sợ hãi, vội vàng tìm kiếm một số củi khô, vải rách trong điện, chất thành một đống, bắt đầu nhóm lửa.
Thẳng đến khi ngọn lửa bốc lên, dần dần chiếu sáng xung quanh, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Bọn họ đưa ánh mắt nhìn về phía Dương Phóng.
Chỉ thấy hai mắt Dương Phóng khép lại, trường kiếm để ngang trên đầu gối, không động đậy, giống như đã rơi vào trạng thái nhập định.
Ba người đưa mắt nhìn nhau, trong lòng không khỏi lộ ra chua xót cùng bi thương.
Cả đám bọn họ có tới mười ba người huynh đệ kết nghĩa, đã từng thề non hẹn biểu, không cầu sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm nhưng cầu chết cùng năm cùng tháng cùng ngày, nhưng bây giờ vừa mới bước chân vào giang hồ đã có mười vị huynh đệ chết mất, giờ chỉ còn lại ba người bọn họ còn sống tạm.
"Có lẽ ... có lẽ đám người Thất muội cũng hy vọng chúng ta có thể sống sót cho thật tốt."
Một thiếu niên miễn cưỡng cười nói.
"Đúng vậy, chúng ta phải gánh vác hy vọng của người đã chết, phải sống cho tốt, chỉ có sống tốt bọn họ mới không chết vô ích."
Một thiếu niên khác vẻ mặt trắng bệch nói.
"Đúng, đúng, nhất định là như vậy."
Liễu Vân cũng miễn cưỡng cười nói.
Một lát sau.
Ba người im lặng lại, trong mắt nước mắt chảy xuôi giống như truy điệu những người đã đi chầu ông vải.
Bầu không khí trở nên vô cùng ngột ngạt.
Chỉ có đống lửa đang thiêu đốt, truyền ra tiếng lốp bốp.
Không biết đi qua bao lâu.
Ngay vào lúc ba người bọn họ mệt không chịu nổi, dựa chung vào nhau, lúc chợp mắt, đột nhiên Dương Phóng mở hai mắt ra, mắt sáng như tuyết lại như điện, lạnh lùng nói: "Có người đến!"
Ba người Liễu Vân lập tức bừng tỉnh, vội vàng đứng lên.
"Có người? Ai?"
"Ở đâu?"
Bọn họ rõ ràng vẫn còn kinh hoảng, giống như còn tưởng rằng mình bây giờ còn đang ở bên trong nơi định cư.
Ngoài miếu một màu đen kịt, gió lạnh rít vào ô ô chói tai.
Giống như ác ma đang thút thít, làm cho người kinh hãi.
Một bóng người mặc trường sam màu xanh ngọc, dung nhan xinh đẹp tuyệt trần, khắp người đều là máu, dưới sự bảo vệ của một lão giả gầy còm, một đường nhanh chóng trốn về phía nơi này.
Cảm thấy bên trong miếu thờ đổ nát có ánh lửa, lão giả gầy còm vội vàng mở miệng hét lớn: "Người tới đây mau nhanh cứu Quận chúa!"
Hắn vội vàng nhanh chóng ngăn ở đằng sau lưng Quận chúa, chân khí toàn thân bùng phát, nhanh chóng đánh về phía sau lưng.
Sau lưng có hai bóng người một trái một phải đang nhanh chóng lao tới, giống như tia chớp, lập tức hung hăng đánh ra một chưởng.
Ầm!
Lão giả phọt ra máu tươi, thân thể giống như lá rụng trong gió, lập tức bị đánh bay xa mấy chục thước, hung hăng rơi đập vào bên trong miếu hoang.
Minh Ngọc quận chúa biến sắc, cũng vội vàng nhanh chóng chạy vào trong miếu hoang.
Nhưng hai bóng người một trái một phải sau lưng, ở sau khi hơi lắc mình một cái đã nhanh chóng đánh tới một lần nữa, khí tức đáng sợ, lại một lần xuất chưởng nhanh chóng, đánh về phía sau lưng của Minh Ngọc quận chúa.
Minh Ngọc quận chúa vội vàng nhanh chóng quay trở lại, toàn thân trên dưới lóe lên một lớp ánh sáng trắng toát vô cùng chói mắt, thần thánh lóa mắt, khí tức cuộn trào, lập tức đánh ra song chưởng, va chạm với hai bóng người kia.
Ầm!
Thân thể Minh Ngọc quận chúa cũng bị đánh cho hung hăng bay rớt ra ngoài, rơi đập về phía miếu hoang.
Nàng ta trước đó gặp phải vây công, bị trọng thương, cho dù trên người có được Thần Linh huyết mạch thì giờ phút này cũng không cách nào ngăn cản sự vây công của hai kẻ địch mạnh có tu vi cao thâm.
Nhưng hai tên cường địch này sau khi đánh bay Minh Ngọc quận chúa thì rõ ràng cũng bị chấn động lùi về phía sau.
Thần Linh huyết mạch sau khi được thức tỉnh sẽ có uy lực cường đại, vô cùng huyền dị, có đủ loại biểu hiện phi phàm, cho dù bọn họ thì cũng cảm thấy tốn sức.
Nếu không phải trước đó đánh lén thành công, giờ phút này muốn làm cho đối phương bị thương, không thể nghi ngờ là càng khó khăn hơn.
"Cứu mạng, bằng hữu, nhanh cứu Quận chúa!"
Sau khi lão giả kia rơi đập vào trong miếu hoang, phọt ra máu tươi, dốc sức phát ra lời cầu cứu về phía Dương Phóng.
Nhưng Dương Phóng mặt không biểu tình, không động đậy, vẫn như cũ lặng lẽ ngồi xếp bằng ở đó, giống như không nghe thấy gì vậy.
P/S: Ta thích nào ... chương 2



Bạn cần đăng nhập để bình luận