Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 350: Lôi âm Hô Hấp pháp!

Lữ Hải.
Lưu Chính.
Tiêu Phóng.
Hoàng Sinh.
"Được, Hàn trưởng lão yên tâm, cao thủ Siêu phẩm chúng ta mặc dù không cách nào ứng phó, nhưng cao thủ Thập phẩm thì ở dưới tình huống mọi người liên thủ thì chắc là có thể giải quyết được!"
Một tên trưởng lão Thập phẩm ánh mắt lóe lên, nhìn về phía bốn cái tên.
"Không được, ta không thể để cho các ngươi giải quyết hết, ta sẽ đi cùng với các ngươi cùng nhau động thủ."
Hàn Vô Ảnh mỉm cười.
"Thế nhưng là Ngô Tam Giang ở bến tàu kia, vẫn đang nhìn chằm chằm vào Hàn trưởng lão ..."
"Yên tâm, Ngô Tam Giang một lần không bắt được ta thì đã định sẵn về sau sẽ có nhiều lần không bắt được ta."
Hàn Vô Ảnh mỉm cười tự tin.
. . .
Thời gian trôi qua
Đảo mắt một cái đã hai ngày trôi qua kể từ khi thuyền lớn bị đốt cháy.
Bởi vì thuyền khan hiếm, không cách nào bổ sung ngay lập tức khiến cho Dương Phóng trong khoảng thời gian này cũng được rảnh rỗi, không cần tiếp tục đi tuần tra nữa.
Ban đầu là phải cần ba bốn ngày nữa mới có thể đột phá đến Thập phẩm trung kỳ.
Kết quả hiện tại chỉ trong hai ngày ngắn ngủi thì đã đạt tới Thập phẩm 4500/9000.
Bên trong thùng thuốc.
Cơ thể Dương Phóng bốc lên hơi nóng hôi hổi, tỏa ra làn khói xanh, đứng dậy khỏi thùng thuốc và chậm rãi thở hắt ra một hơi.
"Cứ như thế này thêm nửa tháng nữa chắc hẳn là có thể đạt tới Thập phẩm đỉnh phong!"
Không, thậm chí không cần tới nửa tháng.
Bởi vì ở trong khoảng thời gian đó sẽ lại tăng thêm một lần điểm kinh nghiệm lúc trở về thế giới hiện thực.
15 ngày trở về thế giới hiện thực, sau khi xuyên không lại một lần nữa, tương tự tu vi sẽ tăng lên một mảng lớn.
Mà tính toán thời gian thì bây giờ đã qua 41 ngày rồi.
Còn 4 hoặc 5 ngày nữa là có thể trở về thế giới hiện thực một lần nữa.
Cho nên!
Có lẽ nhiều nhất trong vòng mười ngày là hắn có thể đột phá đến Thập phẩm đỉnh phong.
Giữa trưa.
Sau nhiều lần suy nghĩ cân nhắc, Dương Phóng bước ra khỏi bến tàu, sau khi dịch dung cải trang thì chạy vào trong thành.
Một mặt là vì mua thuốc.
Một mặt khác chính là nhờ người tìm hiểu những kiểu chữ thần bí kia.
Bên trong Nam Sơn thành.
Bên trong một cửa hàng khá lớn.
Dương Phóng thuận lợi xách tới hai cái bao khá lớn, trong đó lít nha lít nhít tràn đầy dược liệu cần thiết cho ba loại công pháp Huyền Vũ Chân công, Kim Thân quyết, Cảm Ứng quyết.
Lúc tính tiền, tổng cộng tiêu hết 2400 lượng bạc.
"Đúng rồi chưởng quỹ, nhờ ngươi nghe ngóng chuyện này, trong thành có người nào biết một số chữ viết cổ không?"
Dương Phóng hỏi.
"Chữ viết cổ?"
Chưởng quỹ khẽ giật mình, nói: "Có người biết hay không ta thế nhưng là không biết, nhưng ngươi có thể đi tới Tàng Thư uyển của Tần gia nhìn xem, Tàng Thư uyển của Tần gia có diện tích cực lớn, chứa rất nhiều sách, chỉ cần giao ra số bạc nhất định là có thể tiến vào đọc, nghe nói Tần Thải Ảnh - Tam tiểu thư của Tần gia từ nhỏ đã thích đọc sách, đi đọc ở mỗi một nhà, có lẽ nàng ta có thể nhận ra chữ viết cổ."
"Đa tạ chưởng quỹ."
Dương Phóng gật đầu.
Nếu như chỗ nào cũng có thể tra được thì như vậy hắn hoàn toàn có thể tự mình đi thăm dò.
Sau đó hắn đặt một gian phòng trọ, sau khi cất giấu dược liệu thỏa đáng thì lập tức chạy về phía Tàng Thư uyển của Tần gia.
Đây là một cộng trình kiến trúc cực kỳ rộng lớn, cao chừng năm tầng, trông giống như Thiên đàn, có hình tròn, tầng trên nhỏ hơn tầng dưới dần dần cho tới tầng năm, nhìn từ bên ngoài có vẻ uy nghiêm.
Ở vào lúc Dương Phóng tiến vào, người ở trong này cũng không nhiều.
Chỉ có lác đác mấy chục người.
Dương Phóng đi ở bên trong Tàng Thư uyển rộng lớn, tìm kiếm ở từng tầng từng tầng một.
Không thể không nói.
Toàn bộ Tàng Thư uyển bao hàm toàn diện mọi thứ, quả thực đủ lớn, còn có đủ loại sách, lít nha lít nhít làm cho người nhìn phải líu lưỡi.
Đột nhiên, bước chân Dương Phóng dừng lại, rơi vào một trong những cuốn sách cổ màu vàng.
Kiểu chữ cổ xưa và những mật ngữ của thần linh!
"Ừm?"
Dương Phóng hơi nheo mắt lại, vươn tay chộp lấy quyển sách, nhanh chóng mở ra.
Một kiểu chữ cổ xưa vặn và vặn vẹo đập vào mi mắt hắn.
Mặt sau của mỗi kiểu chữ cổ sẽ kèm theo chú thích, giải thích ý nghĩa của kiểu chữ này.
Dương Phóng lật qua lật lại từng tờ từng tờ và nhanh chóng dừng lại ở một vài ký tự.
Lôi!
Quang!
Tôn!
Đây là ý nghĩa của một vài ký tự mà hắn đã viết ra.
"Thì ra là thế. . ."
Hắn đột nhiên nhắm mắt lại, lại vận chuyển tinh thần lực nhìn về phía trên Thần chủng Lôi âm bên trong cơ thể.
Ngay sau đó, cảm giác chóng mặt mạnh mẽ lại ập đến từ trong đầu của hắn.
Dương Phóng dốc hết toàn lực tiếp cận về phía Thần chủng, từng kiểu chữ cổ xưa mà thần bí lại bắt đầu hiển hiện từng cái ở trước mắt của hắn, mang theo cảm giác xung kích khó tả, giống như đang quan sát một vòng xoáy phát sáng đang xoay tròn không ngừng vậy.
Lần này hắn trực tiếp nhớ kỹ vài chữ to phía trên nhất.
Sau khi nhớ kỹ rồi, hắn lập tức thu hồi tinh thần lực, sắc mặt hơi tái nhợt, hít sâu một hơi, lại so sách cổ một lần nữa, nóng lòng đi tìm.
Một lát sau.
Dương Phóng chấn động trong lòng, động tác cuối cùng cũng dừng lại.
Lôi âm Hô Hấp pháp!
"Thật là công pháp?"
Dương Phóng khó có thể tin.
Bên trong Thần chủng ẩn chứa truyền thừa?
Hắn cố gắng kìm nén xao động trong lòng, mặt không biểu tình khép quyển sách cổ lại, đi về phía bên ngoài.
"Vị tiền bối này, quyển sách cổ này tại hạ muốn mượn, không biết cần điều kiện gì không?"
Dương Phóng đi tới trước mặt lão giả trên người mặc áo bào xám, dáng vẻ nho nhã, mở miệng hỏi thăm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận