Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 450: Nhiên Huyết độc

Lưu Huyền Cảm mắt nhìn Dương Phóng, mở miệng hỏi: "Mấy ngày trước đó, ngươi từ trong tay hai vị tăng nhân Đại Minh tự kia lấy được cái gì?"
"Ngoại trừ một cái hộp rỗng ra thì cái gì cũng không có."
Dương Phóng lắc đầu.
"Hộp rỗng?"
Lưu Huyền Cảm nhíu mày.
Lại là hộp rỗng?
Đại Minh tự phái ra mười bốn vị tăng nhân, chia ra làm bảy cái phương hướng đi giấu Huyền âm Long trảo, thế mà phần lớn đều là hộp rỗng?
Hắn bán tin bán nghi nhìn thật sâu vào Dương Phóng, rồi lại không dám kết luận.
"Đúng vậy, ngươi đi nhanh lên đi!"
Dương Phóng nói với giọng nói lạnh lùng.
"Tiêu sư đệ, ngươi cũng đừng có gạt ta, nếu không ta sẽ còn tới tìm ngươi."
Lưu Huyền Cảm nói.
Dương Phóng không nói một lời, lạnh lùng nhìn chăm chú vào đối phương.
Sưu!
Lưu Huyền Cảm tung người nhảy lên, từ nóc nhà rời đi, biến mất không thấy gì nữa.
Dương Phóng ánh mắt lạnh lùng, ngẩng đầu nhìn lại.
Quả nhiên là không có ý tốt gì!
Đúng là vì Huyền âm Long trảo mà đến!
Hắn nhìn về phía trường kiếm màu đen trong tay, thu trường kiếm trở lại vào trong vỏ bao.
Ban đầu là Kim Xà kiếm, bây giờ đã được hắn cải tạo toàn diện, không chỉ màu sắc hóa thành màu đen nhánh mà ngay cả tọa hình cũng hơi thay đổi, lộ ra càng mỏng manh hơn, càng sắc bén hơn.
Dương Phóng vươn người đứng dậy, tiến vào một gian phòng khác, tiếp tục tu luyện.
. . .
Lại là ba ngày trôi qua.
Dương Phóng làm bộ xuất quan thuận lợi, tiến về bái kiến Tống Kim Luân sư tôn của chính mình.
Có điều khi hắn chạy tới chỗ ở của Tống Kim Luân thì mới biết được, Tống Kim Luân sớm đã tiến về tiền tuyến.
Không chỉ có hắn, mà ngay cả Viện chủ của sáu viện còn lại tất cả đều đã hành động.
Toàn bộ Thần Vũ tông trước mắt ngoại trừ Đông Phương Bạch cùng với mấy vị trưởng lão trấn thủ ra thì đã không còn ai khác.
Này không thể nghi ngờ để cho Dương Phóng được tự do.
Nói thật ra, hắn thật đúng là không muốn bái kiến Tống Kim Luân sớm như vậy.
Bởi vì, thực lực càng mạnh thì trách nhiệm sẽ càng lớn.
Càng là sớm đi bái kiến Tống Kim Luân thì khả năng được sắp xếp nhiệm vụ sẽ càng cao hơn.
Vốn hắn định tiếp tục bế quan lâu thêm một đoạn thời gian, thế nhưng mọi người đều biết ăn Thiên Tinh Ngọc tủy vào, nhiều nhất ba đến năm ngày là ra kết quả, hắn hiện tại kéo tới ngày thứ sáu đã thực sự không kéo thêm được nữa nên chỉ có thể xuất quan.
"Chẳng lẽ nói tiền tuyến thực sự đã diễn biến đến trình độ ác liệt này, ngay cả bảy đại viện chủ cũng không thể không đi tới tiền tuyến?"
Dương Phóng nhíu mày, trong lúc nhất thời cảm nhận được một cỗ áp lực mạnh mẽ hơn.
Bảy đại viện chủ, thực lực sâu không lường được.
Đoán chừng đều là cường giả sớm đã bước vào đệ nhị quan, thậm chí là đệ tam quan.
Có bọn họ ra tay, không biết sẽ là kết quả gì.
Dương Phóng quay người trở về, chuẩn bị nhân cơ hội này tiếp tục tăng thực lực lên.
Tuy rằng trong thời gian ngắn, tu vi của hắn rất không có khả năng có sự thay đổi gì.
Thứ duy nhất có thể thay đổi thực lực chính là phải đi ra con đường tắt ấy cũng chỉ có độc.
Đặc biệt là vào đêm hôm đó sau khi gặp được con Hung Ma nhất tộc kia, càng làm cho hắn ý thức được điểm này.
Đối phó loại Hung Ma kinh khủng kia, cho dù là có Thiết Ma Chiến giáp thì cũng hoàn toàn không đáng chú ý, thân thể đối phương cứng rắn, giống như thần thiết vậy, muốn nói nhược điểm duy nhất thì chính là nội tạng.
Lấy kịch độc đánh vào nội tàng mới có thể giết chết được nó.
Cho nên!
Hắn nhất định phải chuẩn bị một cái hậu chiêu, để tránh mình sau này lại gặp phải loại quái vật đó một lần nữa.
Nghĩ đến đây, Dương Phóng lại nhớ lại nội dung trong Vạn Độc kinh.
Khoan hãy nói, bên trong Vạn Độc kinh quả thực có mấy loại kịch độc đáng sợ.
Ngoại trừ Vạn Thương độc trước đó ra, còn có một loại Nhiên Huyết độc càng quỷ dị hơn.
Loại độc này đúng như tên gọi, có thể thiêu đốt huyết dịch trong cơ thể người, phối hợp với Vạn Thương độc, uy lực sẽ kinh khủng khó lường, tuy nhiên lúc điều chế loại độc này cũng càng nguy hiểm hơn, hơn nữa rất nhiều vật liệu đều vô cùng đắt đỏ.
Đây cũng chính là nguyên nhân vì sao lần trước Dương Phóng lại điều chế Vạn Thương độc mà không có điều chế Nhiên Huyết độc.
"Lần trước lục soát ở Hoàng Gia bảo được mấy vạn lượng, chắc là đủ."
Dương Phóng tự nói.
Hắn lập tức rời khỏi chỗ ở của mình, tiến về phía Nam Sơn thành.
. . .
Trên đường phố.
Bên trong cửa hàng to lớn.
"Tiêu huynh đệ, ngươi lại tới."
Chưởng quỹ nở nụ cười nhìn về phía Dương Phóng.
Trong khoảng thời gian này, Dương Phóng không ít lần tiêu phí bên trong mỗi loại cửa hàng lớn, mỗi lần đều là khoản tiền lớn, đến mức chưởng quỹ của các cửa hàng thuốc lớn gần như tất cả đều đã nhớ rõ Dương Phóng.
"Ngô chưởng quỹ, ta tới mua mấy loại dược liệu này, ngươi xem một chút xem cửa hàng các ngươi có bán không?"
Dương Phóng thuận tay giao cho đối phương một tờ giấy viết đầy chữ.
Chưởng quỹ nhận lấy tờ giấy và bắt đầu đánh giá.
Một lát sau, hai mắt lóe lên.
"Thực không dám giấu giếm, những thứ này trong cửa hàng ta quả thực có, chỉ là trong số này có hai loại rất đắt đỏ, cần ba mươi lượng một gốc, ngươi nhất định mua sao?"
"Cần, có bao nhiêu mua bấy nhiêu!"
Dương Phóng mở miệng.
"Được, vậy ngài chờ một chút, ta đi sắp xếp cho ngài."
Chưởng quỹ mừng rỡ, lập tức tự mình bốc thuốc cho Dương Phóng.
Dương Phóng đứng ở trước quầy, vừa chờ đợi vừa đưa ánh mắt nhìn về phía bên ngoài.
Trên đường phố, rõ ràng lại trở nên tiêu điều hơn so với trước đó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận