Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 273: Hảo hán tha mạng, ta có chuyện muốn nói!

Gia hỏa này chắc chắn là người đã đã có được tấm Đạo đồ kia.
Dương Phóng trong lòng trầm xuống, trong lúc đó lại quát chói tai lần nữa.
"Cổn!"
Ông!
Phong Dưỡng Hạo mặc dù sớm đã có sự chuẩn bị, nhưng hắn vẫn bị chấn động đến đến mức đầu óc quay cuồng, ý thức của hắn lại rời khỏi cơ thể trong một thời gian ngắn.
Hắn bị dọa đến dựng hết cả tóc gáy lên, liều mạng cắn về phía đầu lưỡi, cố gắng ép mình tỉnh lại.
Nhưng thân thể Dương Phóng sớm đã nhanh chóng lướt tới.
Âm Ảnh thân pháp + Đạp Tuyết công!
Vô Ảnh kiếm!
"Cổn!"
Ông!
Ở vào lúc Phong Dưỡng Hạo gần như vừa mới cắn về phía đầu lưỡi của mình, Dương Phóng lại bộc phát ra một đạo Lôi âm nữa.
Sau đó!
Cổn! Cổn! Cổn!
Liên tục phát ra ba đạo Lôi âm.
Không dừng lại chút nào.
Phong Dưỡng Hạo ngơ ngơ ngác ngác, vẻ mặt ngốc trệ như thiếu thuốc, sâu trong lòng bị bao phủ lại bởi nỗi sợ hãi vô tận.
Nguy rồi!
Âm công của cái tên gia hỏa này thế mà còn có thể thi triển liên hoàn?
Phốc phốc!
Trường kiếm đảo qua.
Một cái đầu lâu lập tức bay ra ngoài.
Máy tươi phun tung tóe ra từ trong cổ vương vãi khắp nơi trên đất.
Thân thể Phong Dưỡng Hạo lảo đà lảo đảo lập tức ngã nhào xuống đất, đến chết cũng còn chưa nghĩ rõ ràng những gì vừa xảy ra.
Mặc dù rất hiếm trong số các võ giả biết âm công, nhưng cũng không phải là không có.
Tuy nhiên hắn chưa từng gặp phải người nào có thể thi triển âm công liên hoàn.
Những người khác khi thi triển âm công ra được một lần, thì hoặc là cần phải cách một lúc, hoặc là cần một thời gian lâu hơn để tích trữ.
Nào có giống như thế này, kêu loạn liên hoàn?
Lạch cạch!
Đầu nặng nề lăn xuống trên mặt đất, chết không nhắm mắt.
Dương Phóng sắc mặt nghiêm túc, thân thể dừng ở phía sau hắn, làn da tê rần, có loại cảm giác khó chịu.
Mặc dù hắn đã đóng hết lỗ chân lông lại, nín thở lại, ngăn cản phần lớn chất kịch độc.
Nhưng vẫn có một số chất độc chưa từng được biết đến có thể tác động qua làn da và đôi mắt.
Ví dụ như nói hiện tại.
Dương Phóng lập tức cảm thấy mu bàn tay đau nhói.
Thậm chí ngay cả hai mắt cũng bắt đầu trở nên nóng bỏng.
Hắn nhắm mắt lại, nhanh chóng lùi lại, nhanh chóng vơ vét trên người hai tên sát thủ Bạch Nguyệt lâu.
Về phần thi thể Phong Dưỡng Hạo thì hắn cũng có động vào.
Trên người đối phương toàn là độc, trình độ chơi độc không kém.
Nhỡ đâu dính phải thứ kịch độc không thể tưởng tượng nổi, vậy đối với hắn mà nói chính là phiền phức cực lớn.
Dương Phóng dọc theo con hẻm nhỏ nhanh chóng đi về phía xa, thẳng đến chạy ra ngoài rất xa mới mở hai mắt ra lần nữa, ánh mắt lạnh lùng nhanh chóng đuổi theo về phía nơi xa.
Trịnh đại phu. . .
Trung hương của hắn vô hình vô sắc, sớm đã để lại xung quanh lúc mới bắt đầu.
Cho dù Trịnh đại phu có chạy bao xa thì cũng đừng họng chạy thoát khỏi sự truy tung của hắn.
. . .
Nơi xa.
Trịnh đại phu một đường chạy trốn, hoảng sợ, khi nghe thấy tiếng sấm kinh hoàng truyền đến từ phía sau, hắn không khỏi càng cảm thấy kinh ngạc hơn.
"Gia hỏa này ..."
Làm sao có thể?
Trịnh đại phu cắn răng một cái, tiếp tục chạy trốn.
Đối với chuyện về loại Lôi âm kinh khủng này, hắn tự nhiên từng nghe người ta nhắc tới.
Bên trong Bạch Lạc thành, có một số người có thân phận gần như đều biết đứng đằng sau Lôi âm này là ai?
Nhưng làm sao lại có thể tình cờ gặp được hắn như vậy?
Chẳng lẽ. . .
Trịnh đại phu lạnh buốt cả sống lưng, liều mạng chạy, đồng thời cũng nhanh chóng thả ra khói độc và phấn độc về phía sau.
Những nơi hắn chạy qua, giống như có một con độc trùng nào đó bò qua vậy.
Khắp nơi đều là độc tố bao phủ trong không khí.
Liên tục chạy vòng quanh bảy tám con hẻm nhỏ.
Cuối cùng, Trịnh đại phu nhanh chóng lao về phía một ngôi nhà không đáng chú ý.
Hắn trực tiếp mở cửa sân ra, nhanh chóng chạy vào.
Vừa mới chạy vào trong sân thì nhanh chóng đóng cửa sân từ bên trong, khóa lại thật chặt.
Phốc phốc!
Đúng lúc này!
Đột nhiên, một đạo kiếm quang lạnh như gió xuyên thẳng từ ngoài cửa vào, không có bất kỳ dấu hiệu báo trước nào, lập tức rơi vào phía trên đằng sau cửa chốt.
Trên mặt Trịnh đại phu đầy vẻ giật mình kinh hãi, vội vàng xoay người đi, đồng thời hai tay vung vẩy, càng có nhiều khói độc và phấn độc bay ra.
Ầm!
Hai cánh cửa lập tức bị người đánh văng ra từ bên ngoài, bay ra cao cao, đập về phía trong sân.
Thân hình Dương Phóng nhoáng một cái, sau khi cảm nhận được độc tố sau cửa, thì nhanh chóng trèo tường từ trên đầu tường tiến vào, hắn như quỷ mị, tay cầm trường kiếm, khoảng cách bảy tám mét lướt qua, thanh trường kiếm trực tiếp quét về phía cổ của Trịnh đại phu.
"Hảo hán tha mạng, ta có chuyện muốn nói!"
Trịnh đại phu kinh hoảng kêu to.
Phốc phốc!
Một cái đầu lập tức bay ra khỏi chỗ vốn có của nó.
Máu tươi bắn tung tóe.
Thi thể không đầu lung la lung lay, lập tức ngã nhào xuống đất, bỏ mạng chết thảm.
Dương Phóng xuất hiện cách đó vài mét ngay lập tức, hạ trường kiếm xuống, máu tươi nhễ nhại chảy xuôi.
Độc tố của Trịnh đại phu yếu hơn rất nhiều so với của người đàn ông vừa rồi.
Ít nhất không để cho đôi mắt của Dương Phóng có loại cảm thấy nóng bỏng cay cay.
Hắn đứng ở xa xa, nín thở, yên lặng chờ khói độc phấn độc tản đi, sau đó đi tới, vung trường kiếm, mở quần áo của Trịnh đại phu ra, từ bên trong phát hiện một túi tiền.
Nhưng suy nghĩ cẩn thận, Dương Phóng vẫn là không có động vào, sau đó đi về phía gian phòng ở trước mặt.
Trên người của người này rất có thể cũng chứa đầy độc.
Nhưng bên trong gian phòng thì chắc là sẽ tương đối an toàn.
Dương Phóng nín thở và khép lỗ chân lông lại, dùng trường kiếm chọc đảo khắp nơi trong phòng để tìm kiếm những thứ có giá trị.
Bạn cần đăng nhập để bình luận