Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 845 - Long hồn, Thần chủng



Chương 845 - Long hồn, Thần chủng




Hắc Ám Thần chủng quỷ dị giống như một vòng xoáy đáng sợ, thôn phệ mọi thứ.
Mà Địa Mẫu Thần chủng thì liên tục chấn động ra một cỗ thần thánh đáng sợ, bao phủ về phía con quái vật kia.
Hai viên Thần chủng chẳng mấy chốc đã bao bọc thân thể con quái vật vào bên trong.
Này còn chưa phải là đáng sợ nhất!
Đáng sợ nhất là!
Con quái vật này đột nhiên biến sắc, tức giận kêu to lên, linh hồn của chủ những bia chữ kia đã bị hắn áp chế xuống thế mà bây giờ lại bắt đầu cắn trả lần nữa.
"Ngươi thế mà còn chưa chết, ngươi vì cái gì còn chưa chết, không, đừng tới đây, đừng tới đây, nhiều năm như vậy, ngươi dây dưa còn chưa đủ sao a. . ."
Hắn lập tức giận dữ hét lên.
Cộng thêm sự trấn áp của hai viên Thần chủng, ý thức của quái vật đang bị làm hao mòn nhanh chóng.
Năm khuôn mặt trên người con quái vật tất cả đều đang nhanh chóng vặn vẹo, giống như vô cùng thống khổ, âm khí trên người xuy xuy rung động, giống như đang tiên tán một cách nhanh chóng.
Dương Phóng nhịn không được giật nảy cả mình.
Chủ những tấm bia chữ kia còn sống?
Trong nháy mắt!
Năm khuôn mặt méo mó trên thân thể con quái vật đều bình tĩnh lại, những luồng khí tức thăng trầm đột nhiên tản ra từ trong cơ thể của con quái vật, trùng trùng điệp điệp.
Thật giống như một cái nhân cách hoàn toàn khác biệt xuất hiện ở trong cơ thể của con quái vật vậy.
Không có bất kỳ âm khí và oán hận nào, có chỉ là một loại Hạo Nhiên chính khí.
Đối mặt với sự trấn áp của hai viên Thần chủng, hắn cũng không có bất kỳ phản kháng nào.
Sắc mặt cực kỳ bình tĩnh, ngẩng đầu lên, nhẹ giọng cảm khái: "Thần chủng, đã nhiều năm như vậy ta mới lại gặp được Thần chủng, có điều ta cũng đã không còn là chính mình nữa, hồn phách của Thiên nô thế mà lại hòa thành một thể với hồn phách của ta, dây dưa trong mơ hồ mấy trăm năm qua, thà rằng như vậy ta còn không bằng biến mất hoàn toàn ..."
Ầm!
Đột nhiên, Chân hỏa hừng hực bắt đầu nổi lên phía trên cơ thể của hắn, bao phủ lấy thân thể của hắn và năm khuôn mặt kia, bắt đầu thiêu đốt từng chút từng chút một.
"Người trẻ tuổi, ta tên Đông Phương Thác, giúp ta một việc được không? Tất cả bảo vật bên ngoài ta đều có thể tặng cho ngươi, ngươi giúp ta tiến về Đông Phương sơn trang, chăm sóc hậu nhân của ta một chút, nếu như bọn họ gặp phải phiền phức gì thì ngươi xuất thủ giúp ta hai lần ..."
Hắn chậm rãi mở miệng.
"Đông Phương sơn trang ở nơi nào?"
Dương Phóng hỏi thăm, cũng không cảm nhận được ác ý từ trên người của đối phương.
"Bên ngoài Thiên Thánh thành của Thiên Long vực!"
Bóng người nhẹ giọng trả lời: "Đã nhiều năm trôi qua, cũng không biết bọn họ có còn ở đó hay không, nếu như không có ở đó, ngươi giúp ta đốt một chút tiền giấy là được rồi."
"Được, nếu như có cơ hội, ta sẽ giúp ngươi, đúng rồi, mấy cái hồn phách vừa rồi kia rốt cuộc là ai? Cũng là tồn tại bước ra một bước cuối cùng sao?"
"Đúng vậy, nhưng bọn họ đã sa ngã, vì có thể sinh tồn, bọn họ đã dấn thân vào sương mù hắc ám ... bọn họ tự nguyện làm nô, không tiến vào cảnh giới bất diệt, cũng không tiến vào sương mù hắc ám ..."
Bóng người trước mặt đang thiêu đốt nhanh chóng.
"Tự nguyện làm nô? Chuyện này rốt cuộc là như thế nào? Chẳng lẽ bọn họ bước ra một bước cuối cùng còn có thể giữ được sự tỉnh táo? Bên trong sương mù hắc ám lại ẩn giấu đi cơ mật gì?"
Dương Phóng vội vàng hỏi.
"Bên trong sương mù hắc ám có đại khủng bố, bọn họ từ bỏ linh hồn của mình, đầu nhập vào hắc ám (bóng tối) và đạt được... một khoảng thời gian yên bình ngắn ngủi ... tuyệt đối đừng tiếp xúc với sương mù hắc ám ..."
Rầm rầm!
Bóng người trước mắt nhanh chóng tiêu tán, hóa thành tro tàn.
Hoàn toàn biến mất.
Dương Phóng trong lòng cuộn trào mãnh liệt, không thể tưởng tượng nổi.
Bọn họ từ bỏ linh hồn, đầu nhập vào hắc ám?
···
Không gian bên trong đầu (não hải).
Suy nghĩ của Dương Phóng vô cùng hỗn loạn, hiện ra vô số ý nghĩ.
Đáng tiếc linh hồn của Đông Phương tiền bối tiêu tán quá nhanh.
Hắn còn có rất nhiều vấn đề còn chưa kịp hỏi, đối phương đã tự thiêu mà chết.
Bên trong sương mù hắc ám có đại khủng bố?
Có người từ bỏ linh hồn, đầu nhập vào hắc ám?
"Thế giới mà cường giả Thánh Linh cảnh đệ tam thiên thê nhìn thấy hoàn toàn khác biệt với Thánh Linh cảnh đệ nhị thiên thê, đệ nhất thiên thê, thế nhưng là tại sao, tại sao cùng một cái thế giới, người khác nhau lại nhìn thấy thế giới khác nhau, đến cùng ai nhìn thấy mới là chân thực, ai nhìn thấy mới là giả ..."
Dương Phóng tự nói.
Loại nguyền rủa nào tồn tại giữa thế giới này?
Những đám lông tóc màu đen và máu thịt kỳ lạ kia đến cùng là thứ gì?
Thần linh biến mất chẳng lẽ đều đã chết thảm?
Có phải những Thần chủng này là một loại hình thức sinh mệnh hoàn toàn mới hay không?
Thế còn loại lực lượng kéo người Lam tinh bọn hắn đến đây là thứ gì?
Giữa hai thế giới có tồn tại liên quan nào hay không?
Hàng loạt câu hỏi lấp đầy tâm trí của Dương Phóng.
Hắn chỉ cảm thấy tu vi càng mạnh, càng cảm thấy mê man với tương lai.
"Không được đột phá tới một bước cuối cùng ... thế nhưng là có đôi khi tình thế bắt buộc, lại há có thể được như ý muốn ..."
Dương Phóng thầm than.
Có người tu vi thì nước chảy thành sông, tự nhiên mà vậy tiến vào một bước cuối cùng.
Có thì đứng ở trước mặt kẻ địch mạnh, bất đắc dĩ mà lựa chọn đột phá.
Còn có người thì lòng mang chí khí, muốn tận mắt chứng kiến một bước cuối cùng.
Hắn lại thật sự có thể tránh được sao?
P/S: Ta thích nào ... chương 1



Bạn cần đăng nhập để bình luận