Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 144: Bắt đầu lên đường

Mấy tên người làm lập tức chạy về phía đám đông người, bắt đầu thu tiền của từng người một.
Đám đông xôn xao.
Mặc dù cái giá tiền này rất là đắt đỏ, nhưng bọn họ không còn sự lựa chọn nào khác ngoài việc phải nhịn đau giao tiền.
Ở sau khi một đám người làm thu tiền xong, tên quản gia kia mới khẽ gật đầu một cái, trở vào bên trong một lần nữa.
Gió lạnh thổi càng ngày càng to hơn.
Gió lạnh càng thêm khắc nghiệt hơn.
Bông tuyết lại rơi đầy trời.
Rất nhiều người đều đang âm thầm chửi rủa thời tiết.
Cuối cùng, sau khoảng thời gian nửa tách trà nhỏ.
Những con ngựa thồ chất đầy hàng hóa bắt đầu đi ra khỏi cửa lớn của Vạn Phúc thương hội.
Ngoài những con ngựa thồ này, còn có mấy chiếc xe ngựa khá lộng lẫy.
Vương Thiết Sinh hội trưởng Vạn Phúc thương hội đứng ở trên xe ngựa, hai tay chắp vào nhau, mở miệng nói lớn, "Mọi người, Vạn Phúc thương hội chúng ta nhận được sự coi trọng của mọi người và mọi người sẵn sàng di chuyển cùng với thương hội, Vương mỗ ở đây nói lời đa tạ với mọi người, hy vọng trong quá trình di chuyển trên đường đi, mọi người có thể đoàn kết lại với nhau, tuyệt đối không nên xuất hiện những tranh chấp không cần thiết!"
Đám người nhao nhao hô to lên, cam đoan sẽ không để xảy ra tranh chấp gì.
Vương Thiết Sinh khẽ gật đầu, lập tức lùi trở vào bên trong xe ngựa.
Một số lượng lớn ngựa thồ, đoàn xe bắt đầu xuất phát đi về phía trước.
Đằng sau họ là một đám võ sư kết bè kết đội đi theo.
"Lưu trưởng lão, chúng ta cũng đi thôi!"
Dương Phóng nói một tiếng, bước chân bước về phía trước và đi theo đám đông.
Lưu trưởng lão thì thở dài trong lòng, thu hồi ánh mắt khỏi hoàn cảnh nơi đinh cư đằng sau lưng mình và đi theo sau lưng Dương Phóng.
Nếu không phải bị ép đến loại tình trạng này, ai sẽ bằng lòng rời khỏi cái nơi mình đã sống được mấy chục năm này đây?
Đoàn người sáu bảy trăm người quả thực giống như một con rồng dài, xếp thành một hàng dài đi qua các con phố đi về phía phương hướng ra khỏi nơi định cư.
Mà này còn chưa phải là tất cả, một số người muốn tiết kiệm năm lượng bạc, đều là đột nhiên chui ra từ những con hẻm nhỏ bên đường, trà trộn tham gia vào đoàn người.
Vào thời điểm khi tới lối ra chính để rời khỏi nơi định cư, một đội ngũ khác cũng đã chờ đợi ở đây từ lâu.
Đó chính là Thanh Mộc bang!
Thanh Mộc bang vốn là một thế lực hạng trung ở bên trong nơi định cư này, không khác mấy so với Hắc Hổ bang.
Sau thảm họa lần này cũng chỉ còn lại có hơn ba mươi người.
Chỉ là sau lưng bọn họ cũng tập trung lượng lớn tán tu muốn đi theo cùng di chuyển với bọn họ.
Vương Thiết Sinh bước xuống từ trên xe ngựa đi xuống một lần nữa, để gặp mặt với Hồ Thiết Thụ phó bang chủ của Thanh Mộc bang một lần, sau khi nói vài câu thì bắt đầu sáp nhập vào thành một đoàn.
"Hồ bang chủ, dọc theo con đường này chúng ta nhất định phải đoàn kết lại!"
Vương Thiết Sinh nói.
"Đúng vậy, đúng vậy, từ giờ trở đi, Thanh Mộc bang chúng ta sẽ đảm nhiệm làm đội ngũ chấp pháp, cam đoan không để cho bất luận kẻ nào gây rối."
Hồ Thiết Thụ nói.
Vương Thiết Sinh gật đầu liên tục.
Đội ngũ khổng lồ ngay lập tức bắt đầu lên đường, cả đoàn người kéo dài trùng trùng điệp điệp, từ trên cao nhìn xuống trông giống như một con đường dài dặc dặc đang di động vậy.
Vào giờ phút này, sắc trời vừa mới chuyển thành sáng.
Một đoàn người bất chấp gió tuyết tiến về phương xa.
Tuy nhiên Vạn Phúc thương hội lại không có đi thẳng một mạch đến tối.
Mà là sau khi đi được cả một buổi sáng, tới giữa trưa thì bắt đầu nghỉ ngơi tại chỗ, toàn bộ trông như muốn ngủ cả một buổi chiều.
Điều này làm cho rất nhiều người nghi hoặc khó hiểu.
"Chuyện này thì có gì mà kỳ lạ đâu, buổi tối rừng rậm sẽ trở nên cực kỳ nguy hiểm, có Tà Linh qua lại, cho nên chỉ có thể nghỉ ngơi vào buổi chiều, buổi tối lại đi đường, buổi tối chắc chắn không thể dừng lại nghỉ ngơi quá lâu ở một chỗ nào đó, bằng không chắc chắn sẽ dẫn tới những tồn tại không thể tưởng tượng được."
Lưu trưởng lão trầm giọng nói lời giải thích: "Cho nên các ngươi bây giờ phải tranh thủ mà nghỉ ngơi đi, không có gì bất ngờ xảy ra, vào lúc trời gần tối, Vạn Phúc thương hội sẽ lại khởi hành, lần này đi ít nhất sẽ phải đi suốt cả một đêm!"
"Thì ra là thế."
Mấy người bên cạnh thi nhau thay đổi sắc mặt, không còn dám nói chuyện phiếm nữa, vội vàng tìm một hốc cây bắt đầu nghỉ ngơi.
Mặc dù bọn họ đều là võ giả.
Nhưng nếu như không nghỉ ngơi thì cũng không kiên trì được bao lâu.
"Lưu trưởng lão, lần đi tới Bạch Lạc thành này cần phải đi mất bao nhiêu lâu?"
Dương Phóng hỏi.
"Xem vận khí đi, vận khí tốt không lạc đường thì khoảng nửa tháng là có thể đến, vận khí không được tốt vậy thì khó có thể nói trước được."
Lưu trưởng lão nói.
Trong lòng Dương Phóng cũng sinh ra một cỗ áp lực lớn lao.
Hắn không nói thêm lời nào, tìm một cái hốc cây, bắt đầu ngồi xếp bằng nghỉ ngơi.
Đúng như những gì Lưu trưởng lão đã nói.
Một buổi chiều trôi qua rất nhanh.
Gần như vào lúc trời chuẩn bị tối xuống, đội xe ngựa của Vạn Phúc thương hội đã bắt đầu lên đường một lần nữa, kết thành đoàn đội tiếp tục đi về phía trước.
Mà vào lúc này, những bông tuyết đã ngừng rơi.
Nhưng rừng rậm về đêm trông lại càng cảm thấy giá rét hơn.
Vì đề phòng có thể sẽ dẫn tới những phiền phức không cần thiết, bọn họ đi đường thậm chí còn không dám thắp đuốc, Vạn Phúc thương hội toàn chỉ dựa vào kinh nghiệm của mình để tiến về phía trước.
Nửa đêm trôi qua chỉ trong một cái chớp mắt.
A!
Đột nhiên, trong đoàn người đang đi truyền đến một tiếng thét kinh hoàng.
Vô cùng thê thảm.
Đám người giật mình và trở nên hoảng sợ ngay lập tức.
Bạn cần đăng nhập để bình luận