Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 175: Động sát ý?

Thanh niên áo trắng ki khác so với trước đó, vào lúc này càng là đưa ánh mắt liên tục thăm dò trên người của hắn.
"Hoàng sư huynh, ta đã cố gắng gom góp tiền, đáng tiếc chỉ có ba mươi lượng."
Dương Phóng nhẹ nhàng lắc đầu, lấy bạc ra.
"Ít như vậy?"
Hoàng Thái nhíu mày lại, nhìn về phía Dương Phóng, nói: "Dương sư đệ, không phải ngươi đang đùa ta đó chứ? Nếu không ... ngươi để cho ta đi vào nhà tìm kiếm?"
Hắn nói xong lập tức xông vào trong sân của Dương Phóng.
"Hoàng sư huynh!"
Dương Phóng mở miệng hô, âm trầm nói: "Tìm chỗ khoan dung mà độ lượng!"
Hoàng Thái dừng bước chân lại, kinh ngạc nhìn vào Dương Phóng, lộ ra nụ cười mỉm, nói: "Có ý tứ, ngươi kêu lớn như vậy? Không phải là đang nói chuyện với ta chứ?"
Dương Phóng nhướng mi một cái.
Nụ cười trên mặt Hoàng Thái chuyển lạnh, nói: "Dương sư đệ sợ bị ta lục soát như vậy, không phải là trong phòng còn cất giấu thứ gì không muốn người nhận ra, được, ta đi, ta đi, hắc hắc ... chỉ sợ Hắc Long quân một lát nữa đến nhà, đến lúc đó Hắc Long quân đến đây điều tra, ngươi có thể còn tự tin như lúc này nữa hay không?"
Hắn lộ ra nụ cười mỉa mai, lập tức quay người rời đi.
"Hoàng sư huynh chậm đã!"
Dương Phóng mở miệng lần nữa, vẻ mặt bất đắc dĩ mà nói, "Ta chỉ có năm mươi lượng cuối cùng, thực sự không còn tiền!"
Hắn lại rút ra thêm hai mươi lượng từ trong người ra.
"Hừ!"
Hoàng Thái hừ lạnh một tiếng, thân thể dừng lại, lạnh lùng nhìn thoáng qua Dương Phóng, một tay lấy toàn bộ năm mươi lượng đi, nói: "Dương sư đệ, xem dáng vẻ vừa rồi của ngươi, thiếu chút nữa thì muốn động thủ phải không?"
Dương Phóng không nói một lời, mặt không biểu tình.
Hoàng Thái giật giật khóe miệng, lộ ra một nụ cười lạnh lùng nói: "Chút bí mật đó của ngươi, ta ăn cả một đời, ba ngày sau nếu như không có hai trăm lượng, ta sẽ để cho Hắc Long quân đến đây bắt người ..."
Hắn vỗ vào bả vai Dương Phóng rồi quay người rời đi.
Trong lòng Dương Phóng nổi lên sát cơ.
Thật khó để kiềm chế.
...
Nơi xa.
Chu Thiên Lý nhìn vào Hoàng Thái đang đi về phía mình, bình tĩnh nói, "Có tiền chưa?"
"Đừng nói nữa, ta chỉ lấy được năm mươi lượng, xem ra tiểu tử này thực sự hết tiền rồi."
Hoàng Thái khẽ lắc đầu.
"Vừa rồi hắn còn động sát ý, nếu không phải lo lắng ta ở chỗ này, đoán chừng thật sẽ rút kiếm."
Chu Thiên Lý bình tĩnh nói.
"Động sát ý?"
Hoàng Thái nhíu mày lại, cười lạnh nói, "Chỉ dựa vào hắn?"
"Không nên coi thường bất kỳ kẻ nào, lỡ như có người ẩn giấu thực lực thì sao?"
Chu Thiên Lý nói, "Đi thôi, tối nay là hội nghị của các trưởng lão Huyền Vũ tông, hy vọng ngươi có thể lấy được cái chức vị quản sự kia một cách thuận lợi!"
"Yên tâm, mọi chuyên ta đều đã chuẩn bị thỏa đáng, Vương trưởng lão và Tào trưởng lão đều sẽ ủng hộ ta tiếp nhận chỗ quặng sắt kia."
Hoàng Thái cười nói.
Hai người dần dần đi xa.
Bên trong căn phòng.
Dương Phóng cầm trường kiếm trong tay, trong lòng sôi trào mãnh liệt.
Tại sao?
Tại sao ta đã nhượng bộ ngươi nhiều lần như vậy, ngươi vậy mà còn phải bức bách ta?
Từ khi đi tới Huyền Vũ tông ta đã đủ kín kẽ, khiêm tốn rồi a ...
Hô hô hô!
Một chiêu Thứ Kiếm thuật được thi triển ra trong phòng, kiếm ảnh dày đặc như là mưa rào.
Một lát sau.
Dương Phóng dừng thân thể lại, trong mắt chớp động lên vẻ sắc bén, nhìn về phía trường kiếm.
. . .
Sắc trời chuyển thành màu đen.
Bên trong Huyền Vũ tông cũng không được yên bình.
Trong đại đường của tổng bộ.
Đèn đuốc sáng lấp lóe.
Trưởng lão, chấp sự, quản sự, tất cả đều tập trung ở đây, một phương diện muốn ứng đối với cục diện càng ngày càng suy sụp của Huyền Vũ tông, một phương diện khác nữa là có mấy nơi quan trọng còn chưa có người trông coi, tối nay cần xác định ứng cử viên.
Bên trong đại đường, tinh anh hội tụ, người có thực lực yếu nhất đều là Lục phẩm sơ kỳ.
Bên ngoài thì là lượng lớn đệ tử đi tuần tra, canh phòng nghiêm ngặt.
Một nơi tối tăm sâu thẳm.
Dương Phóng không động đậy, lẳng lặng đứng ở chỗ này, cũng không biết hắn đã ở chỗ này được bao lâu rồi, thân thể cùng với bóng tối xung quanh giống như hòa làm một thể.
Sau nửa canh giờ.
Trong đại đường vẫn ồn ào náo nhiệt, xu thế vẫn không có ngừng lại.
Mắt thấy sắc trời càng ngày càng tối.
Dần dần, Dương Phóng nhíu mày, quay người rời đi.
. . .
Trở lại trong nơi ở.
Dương Phóng thả trường kiếm xuống, trong lòng cuộn trào.
Tối nay gặp được hội nghị trưởng lão, ngược lại là nằm ngoài dự liệu.
Một lát sau.
Hắn đột nhiên nhớ tới chuyện Trùng hương và Túy Hồn hương.
Dường như trong lòng đã có quyết định nào đó, cắn răng một cái, thay một bộ trang phục màu đen, nhấc trường kiếm lên, nhanh chóng rời khỏi nơi này.
Nếu chuyện đầu tiên không thành, vậy chuyện khác phải được thực hiện!
Về phần Hoàng Thái.
Cứ để cho hắn sống lâu thêm một lúc ...
Một phương hướng khác.
Trình Thiên Dã vừa mới tan làm, toàn thân đều mệt mỏi, tràn ngập một cỗ khí tức khó tả đi ra từ trong nhà ngục.
Đi cùng với hắn còn có bảy tám tên cai ngục khác.
"Trình đầu, bây giờ còn sớm, chúng ta cùng nhau đi làm vài chén đi?"
"Không được, các ngươi đi trước đi, sau khi trở về ta còn có việc phải làm."
Trình Thiên Dã phất phất tay, nói.
"Vậy chúng ta đi trước đây, hẹn gặp lại!"
"Hẹn gặp lại!"
Mấy tên cai ngục vẫy vẫy tay, cười cười nói nói đi về phía đường phố phía xa.
Quế Hoa nhưỡng của quán rượu nhỏ không tệ, mùi vị ngọt mà mát lành, là nơi đám cai ngục bọn họ thích nhất.
Gần như cứ mỗi đêm vào giờ tan làm thì đều sẽ đi uống.
Chỉ là Trình Thiên Dã gần đây buồn bực mất tập trung, có rất nhiều việc phải làm, căn bản không có thời gian đi uống rượu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận