Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 357: Diệt Tà minh ... được lắm Diệt Tà minh ...

Chỉ thấy ở dưới thế công của 21 loại kịch độc của hắn, những cao thủ Diệt Tà minh kia sớm đã ngã nhào xuống đất, một số bị dính ảnh hưởng từ cuộc chiến vừa rồi mà thân thể không toàn vẹn, đa số chết thảm.
Chỉ còn lại có ba bốn tên còn đang đau khổ chống đỡ.
"Thật sự là đáng thương, trưởng lão của các ngươi dường như đã từ bỏ các ngươi rồi, vẫn là để cho ta tiễn các ngươi đi một đoạn đường đi."
Dương Phóng nói với giọng nói khàn khàn, từ nơi không xa đi tới, nhặt lên một thanh trường kiếm dưới đất.
"Ngươi. . . Ngươi sẽ chết không được yên lành!"
"Ngàn vạn chí sĩ Diệt Tà minh . . ."
. . .
Bốn tên cao thủ Thập phẩm kia đều lộ ra vẻ mặt đau đớn, oán giận mà mắng.
"Đủ rồi, chí sĩ cái nồi!"
Dương Phóng mặt không biểu tình, "Ta tiễn từng người các ngươi lên đường!"
Phốc phốc! Phốc phốc! Phốc phốc!
Mỗi một người hắn cho một nhát kiếm, đâm chết toàn bộ những người này, sau đó lại vơ vét mọi thứ từ trên người của bọn họ.
Một lát sau, Dương Phóng nhanh chóng rời xa nơi này.
Mãi cho đến khi đi được một đoạn đường dài, hắn mới dám thả lỏng một chút, đột nhiên cảm nhận được khí huyết trong cơ thể mình dâng trào lên, kinh mạch tê rần, khắp người truyền đến loại đau đớn không nói nên lời.
Hắn lập tức lấy ra một gốc Tử Lăng thảo ở trên người nhanh chóng nuốt vào, sau đó tiếp tục lên đường, lao về phía nơi xa.
Lôi âm Hô Hấp pháp vô cùng bá đạo!
Lúc vận chuyển lập tức xuất hiện lôi quang phụ thể, uy lực kinh người, loại công pháp này cũng có yêu cầu cực cao đối với thân thể nhục thân của con người.
Một khi nhục thân không đạt tới yêu cầu, thi triển bừa bãi thì sẽ chỉ làm tổn thương đến kinh mạch.
Cũng may Dương Phóng trước đó từng luyện Kim Thân quyết và Huyền Vũ Đoán Cốt quyết.
Nếu không kết quả lần này xem như rất khó coi.
Tuy nhiên!
Một tia sáng đột nhiên lóe lên trong mắt Dương Phóng.
Chờ một khi hắn đạt tới Thập phẩm đỉnh phong, hẳn là có thể hoàn toàn giết chết Hàn Vô Ảnh.
"Còn có bến tàu ... bên bến tàu kia thì tốt nhất không nên trở về."
Dương Phóng nhíu mày, trong lòng phiền muộn một lúc.
Nhiều người chết đi như vậy, chỉ có ta là không sao cả thì cũng không ổn, một khi trở về vậy chắc chắn là sẽ gặp phải rất nhiều phiền phức.
Nhưng nếu như không trở về, Ngô trưởng lão, Trần quản sự vẫn là chẳng mấy chốc sẽ tra ra được mọi chuyện.
Một khi phát hiện được bản thân mình còn chưa chết, còn chạy trốn nữa vậy chuyện chắc chắn sẽ còn phức tạp hơn nữa.
Thật ra thì hắn hoàn toàn có thể thay đổi một cái thân phận rồi trốn đi, chỉ là nếu như vậy thì cũng chẳng khác gì hắn rời khỏi Thần Vũ tông?
Trước đó sở dĩ hắn gia nhập vào Thần Vũ tông còn không phải là vì Thiên Tinh Ngọc tủy mà tới sao.
Lôi âm Hô Hấp pháp mặc dù mang đến cho hắn hy vọng cường đại sau này, nhưng có thể chân chính đột phá đến Siêu Phẩm hay không thì vẫn còn là một ẩn số, chưa được kiểm chứng, mà tuổi tác bước vào Siêu phẩm dường như cũng có hạn chế.
Trong lòng Dương Phóng cảm thấy khổ não, suy nghĩ một lúc.
Một lúc sau, ánh mắt hắn trở nên lạnh lùng.
Nếu như đã quyết định phải quyết liệt với Ngô Tam Giang và Trần quản sự, vậy không bằng nên làm cho triệt để một chút.
Nhân lúc bọn họ bây giờ còn chưa có phản ứng lại, trực tiếp báo cáo tin tức này lên cho tông môn.
Ngay khi Dương Phóng lao ra được một khoảng cách nhất định, đột nhiên lại dừng lại.
Khoan đã!
Hắn cau mày lại.
Vẫn là không nên báo cáo tông môn một cách tùy tiện.
Nhỡ đâu ...
Trong tông môn lại có đồng bọn của bọn họ, vậy mình vội vàng đi tới báo cáo một cách tùy tiện thì sẽ chỉ làm cho bản thân mình chết càng nhanh hơn.
"Đáng chết. . ."
Vẻ mặt Dương Phóng trở nên vô cùng khó coi.
Đây chính là khuyết điểm mà thế đơn lực bạc mang tới.
Có đôi khi cho dù đi tố cáo thôi cũng không dám đi tố cáo, bởi vì không xác định được bối cảnh của đối phương.
Đây mới là điều đáng sợ nhất!
Dương Phóng lại lao ra và nhanh chóng biến mất không thấy đâu nữa.
Xem như không đi tố cáo, hiện tại cũng không thể trở về bến tàu, vào trong thành tránh mấy ngày rồi lại nói.
Chiến đấu trong đêm nay đã để cho hắn cảm ngộ ra được rất nhiều, cần gấp rút trở về tiêu hóa.
Cảnh giới, công pháp, kịch độc, vũ khí, những thứ này thật ra thì tất cả đều là một phần của thực lực bản thân.
Ví dụ như nói đến Kim Xà kiếm của Hàn Vô ảnh, sử dụng vật liệu đặc thù vô cùng sắc bén, liên tục làm hỏng mất đao và kiếm của mình thế mà đều không bị làm sao cả.
Nếu như đêm nay chính mình có một thanh vũ khí phù hợp, nói không chừng cũng có thể sửa được kết quả.
Sưu! Sưu! Sưu!
Bóng đen lập lòe.
Lên xuống mấy cái, dấu vết của Dương Phóng đã hoàn toàn biến mất.
. . .
Một khoảng thời gian nữa trôi qua.
Khoảng chừng hai giờ sau.
Giữa sông, một chiếc thuyền nhỏ lao tới, tiến gần về phía bên này.
Chỉ có một bóng người đứng phía trên, sắc mặt âm trầm, quần áo gió thổi phần phật, hai tay chắp sau lưng, thả ra một cỗ chân khí cường đại, khiến những chiếc thuyền còn lại dù không có người chèo cũng tự động tiến lên.
Sau một lúc.
Bóng người này lao ra khỏi chiếc thuyền nhỏ, thi triển thân pháp, giống như mũi tên rời khỏi dây, trực tiếp đáp xuống bên bờ.
Vừa đáp xuống, ánh mắt âm u của hắn quét nhìn trên mặt đất bừa bãi rối tinh rối mù một lượt.
Chỉ thấy từng cỗ thi thể tan nát không chịu nổi, chia năm xẻ bảy, tràn ngập một loại mùi gay mũi tanh tưởi khó tả, rất nhiều thi thể đã trở nên mơ hồ không còn hình dáng.
"Diệt Tà minh ... được lắm Diệt Tà minh ..."
Trần quản sự nói với giọng điệu lạnh lùng, bắt đầu tìm kiếm ở chỗ này.
. . .
Bạn cần đăng nhập để bình luận