Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 842 - Bị hút vào



Chương 842 - Bị hút vào




Hai người Dương Phóng dừng lại ở chỗ một tấm bia đá cuối cùng, hai mặt nhìn nhau.
Mùi vị cảnh cáo trên tấm bia đá này quá rõ ràng.
Đối phương rõ ràng đã hoàn toàn mất khống chế!
Cảnh cáo kẻ đến sau dừng bước ở lại đây, không phải vậy sẽ có chết người!
Dương Phóng nhẹ nhàng hít sâu vào một hơi, đột nhiên cười nói: "Tiền bối, nhìn thấy không? Đây là một khối đá hoa cương, có thể ăn mòn đá hoa cương thành như vậy, không có khoảng thời gian mấy trăm năm thì không thể làm được đi."
Thạch lão nhân cũng cười, nói: "Không sai, xem như thực sự bước ra một bước cuối cùng, đã nhiều năm như vậy rồi thì chắc chắn cũng đã chết!"
Hai người giống như không sợ hãi chút nào.
Nhưng trong khoảnh khắc, lại im lặng, không nói một lời.
Một lát sau.
Dương Phóng nhìn về phía Thạch lão nhân, thầm nói: "Tiền bối, nếu đối phương đã chết rồi, hay là ngươi đi vào xem đi?"
Thạch lão nhận giận tím mặt, nói: "Thực lực của ngươi còn mạnh hơn so với lão phu, tại sao ngươi không đi, với cả ngươi rõ ràng nói cho lão phu là không có nguy hiểm, lão phu mới đi cùng với ngươi, bây giờ ngươi lại bảo lão phu đi dò đường cho ngươi, Tiêu tông chủ, ngươi quá không hiền hậu!"
Dương Phóng cau mày một lúc, lộ ra vẻ bất đắc dĩ, ánh mắt nhìn về phía sương mù dày đặc ở phía trước.
Trong nội tâm hắn nếm thẻ gọi Bàng Vạn Chung.
Tuy nhiên đáng tiếc vẫn là giống như trước đó.
Vẫn không có hiệu quả gì.
Ở vào nơi này giống như tồn tại từ trường quỷ dị nào đó, chặt đứt vô cùng dứt khoát liên hệ giữa hắn và Bàng Vạn Chung.
"Tiền bối, trên người ngươi còn có bao nhiêu kịch độc, tất cả đều phóng hết ra đi, ta cũng thả Diêm Ma túy vào."
Dương Phóng nói.
Thạch lão nhân suy nghĩ trong lòng, lập tức gật đầu.
"Được!"
Hai người lại bắt đầu phóng độc lần nữa.
Từng mảnh từng mảnh phấn độc, khí độc ở dưới sự điều khiển của Phong luật của Dương Phóng, thẩm thấu về phía khu vực phía trước mà đi.
Không chỉ có như thế!
Dương Phóng càng là thử nghiệm khống chế Phong luật, thổi về phía sương mù màu trắng trước mặt, ý đồ thổi đi toàn bộ sương mù trước mặt.
Nhưng than ôi, chẳng ích gì cả!
Sau khi sương mù màu trắng trước mắt được thổi tan, chẳng mấy chốc lại tập trung lại lần nữa.
Thật giống như có một loại lực lượng thần bí đáng sợ nào đó đang tác động lên tất cả những điều này.
Mà ở sau khi Dương Phóng thổi kịch độc vào bên trong không bao lâu, đột nhiên xuất hiện khác thường.
Một cỗ khí tức quỷ dị làm cho người kinh tâm động phách lập tức làn tràn ra từ sâu bên trong hẻm núi, trùng trùng điệp điệp, giống như một ngọn núi kinh khủng đồng thời đè xuống trái tim của hai người, lại giống như có một bàn tay to lớn vô hình nào đó trong nháy mắt đã nắm lấy trái tim của bọn họ, khiến bọn họ hoảng hốt, hô hấp khó khăn.
Sau đó!
Một cỗ ma lực không thể nói thành lời trực tiếp bao phủ lấy thân thể bọn họ, giống như một tấm lưới kỳ dị, kéo thân thể bọn họ lao thẳng vào sâu bên trong hẻm núi.
"Không tốt!"
Hai người thay đổi sắc mặt, dốc hết toàn lụa giẫy giụa và ngăn cản.
Nhưng lại hoàn toàn không có chút tác dụng nào.
Loại lực lượng khủng bố đó quá lớn, giống như một vũng lầy, không cần biết bọn họ vùng vẫy ra làm sao đều không thể làm nên chuyện gì, hai người trơ mắt nhìn vào thân thể của mình nhanh chóng lao về phía trước.
Ầm!
Hai người xuyên qua sương mù, giống như xuyên qua một loại kết giới không gian quỷ dị vậy, trực tiếp nặng nề rơi xuống đất.
Dương Phóng lập tức bật người dậy, nín thở, ánh mắt cảnh giác quan sát bốn phương tám hướng xung quanh.
Thạch lão nhân cũng nhanh chóng đứng dậy cùng lúc, với vẻ mặt kinh ngạc.
Chỉ thấy nơi này giống như một cái hang động rộng rãi.
Chắc là nằm ở vào nơi sâu nhất của hẻm núi.
Không khí lạnh bốn phương tám hướng càng tăng lên, trên mặt đất xuất hiện đầy hài cốt vụn vặt.
Không biết những hài cốt này đã nằm ở đây được bao lâu, tất cả đều bị lạnh tới đóng băng lại.
Toàn bộ háng động này giống như một cái hầm băng, khắp nơi đều là khí lạnh và băng.
"Tiêu tông chủ, nhìn chỗ kia!"
Đột nhiên, Thạch lão nhân có vẻ ngạc nhiên và chỉ về phía trước.
Dương Phóng lập tức đưa ánh mắt nhìn lại, lập tức hơi ngưng trọng.
Chỉ thấy rất nhiều thứ được xếp dày đặc trên một bệ đá cách bọn họ không xa, bao gồm bình ngọc, sách và các loại linh dược quý hiếm.
Thậm chí còn có một số trái cây màu đỏ, đến nay còn tỏa ánh sáng nhàn nhạt.
"Thiên Chu quả, ăn một quả có thể tăng ba mươi năm công lực, nơi này có tới bốn quả!"
Thạch lão nhân nhìn chằm chằm vào phía trước.
"Thiên Chu quả?"
Dương Phóng nói lặp lại, nói: "Cách lâu như vậy còn có thể ăn sao?"
"Tinh túy của đất trời, cách bao lâu cũng không có vấn đề gì, huống hồ ở trên còn có phong ấn, có thể tăng khoảng thời gian bảo tồn."
Thạch lão nhân nói.
Dương Phóng vội quay mặt đi và nhìn về một hướng khác.
Chỉ thấy ở một bên góc.
Thân thể Bàng Vạn Chung nằm ngửa mặt ở nơi đó, hóa thành tượng băng, không động đậy, bộ giáp trên người tất cả đều đã nứt ra, giống như gặp phải công kích gì đó.
Gặp nguy hiểm!
Trong lòng Dương Phóng trầm xuống, cũng không có lập tức triệu hội thi thể Bàng Vạn Chung, lo lắng sẽ xuất hiện nguy hiểm nào khác.
"Nơi này không thích hợp, tiền bối, mau rời đi!"
Dương Phóng nói nhỏ.
Ban đầu hắn chỉ đến đây thăm dò một chút, nếu như có thể tìm được Bàng Vạn Chung và Ma Thiên đồ là tốt nhất, nếu như không tìm về được vậy cũng không bắt buộc.
Chỉ là tuyệt đối không nghĩ tới lại có một cỗ lực hút quỷ dị, hút bọn họ vào một cái hang động mà không thể giải thích được.
P/S: Ta thích nào ... chương 8



Bạn cần đăng nhập để bình luận