Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 149: Ta đã chết rồi sao? Đây là nơi nào vậy?

Dương Phóng thần sắc ngưng trọng, mở miệng nói: "Ta không cam đoan ta có thể trị khỏi, chỉ có thể ghim mấy châm, còn lại còn phải xem chính bản thân nàng."
"Được, được, đa tạ đại phu!"
Một người đàn ông trẻ tuổi bên cạnh nói với vẻ mặt lo lắng, gật đầu liên tục, bàn tay nắm chặt lấy tay của nữ tử kia.
Dương Phóng lấy ngân châm ra, bắt đầu bắt chiếc làm theo, ghim về phía một số vị trí trên người nữ tử kia.
Sau khi ngân châm được ghim vào trên người liên tục, nữ tử phát ra tiếng kêu rên, và sự run rẩy trên người cũng rõ ràng đã giảm bớt đi rất nhiều.
"Nếu như có thuốc, không ngại cho nàng ta uống dược vật tính ấm đi."
Dương Phóng nói.
"Được, đa tạ đại phu!"
Đàn ông trẻ tuổi kia lại cảm ơn lần nữa.
Phương Đình tự mình đứng dậy đưa tiễn Dương Phóng, khẽ cắn môi, nhìn vào Dương Phóng nói: "Bác sĩ Dương, trên đường cẩn thận nhiều hơn một chút!"
"Biết, các ngươi cũng vậy."
Dương Phóng gật đầu rồi đi về phía chỗ của Lưu trưởng lão.
Phương Đình thầm than trong lòng, nhìn vào thân ảnh của Dương Phóng, hai bàn tay đan xen vào nhau.
Một số lời đã chậm chạp không nói nên lời.
Mọi người ở trong thế giới hiện thực đều là đồng nghiệp, lại xuyên không qua đến cùng một nơi ở thế giới này.
Điều này rất dễ khiến cho người ta thầm nảy sinh tình cảm ...
. . .
Sau đó, cả buổi chiều trôi qua.
Dương Phóng lại sử dụng ngân châm ghim cho Lưu trưởng lão và những người bên cạnh một lần nữa, để cho triệu chứng của bọn họ được làm dịu nhanh hơn.
Mấy người Lam tinh chưa từ bỏ ý định, trong lúc đó lại tìm tới Dương Phóng để thương lượng một lần nữa.
Kết quả vẫn bị Dương Phóng từ chối một cách thẳng thừng, tức giận đến mấy người chỉ biết rèn sắt không thành thép, suy chút nữa thì đánh cho Dương Phóng một trận.
Lúc chạng vạng tối.
Vạn Phúc thương hội và Thanh Mộc bang khởi hành lần nữa.
Khuôn mặt Lưu trưởng lão vẫn lộ ra vẻ tái nhợt.
Dương Phóng vốn là muốn cõng Lưu trưởng lão lên lưng, nhưng Lưu trưởng lão cứ khăng khăng một mực nhất định đòi bản thân mình phải tự đi, bất đắc dĩ, bọn họ đành phải tiếp tục lên đường.
"Dương Đạo, ngươi bây giờ nhất định phải giữ thể lực, tuyệt đối không được làm lãng phí sức lực dư thừa của mình, nếu như ta đột nhiên không xong, ngươi lấy Tịch Tà ngọc này đi, đúng rồi, trên người của ta còn có mấy trăm lượng bạc, ngươi cũng âm thầm cầm đi, tuyệt đối đừng để cho người ta nhìn thấy ..."
Lưu trưởng lão nhỏ giọng nói.
"Lưu trưởng lão phúc lớn mạng lớn, tuyệt sẽ không có việc gì."
Dương Phóng trả lời.
Phúc lớn mạng lớn sao?
Lưu trưởng lão lộ ra nụ cười khổ.
Người thân trong nhà mình tất cả đều đã chết sạch cả rồi, bản thân mình phúc lớn hơn nữa thì có để làm gì đâu?
Lần di chuyển này hắn căn bản không nghĩ tới việc bản thân mình sẽ sống sót.
Tốt nhất là chết ở trong rừng, như vậy còn có thể đoàn tụ với gia đình.
Sau nửa đêm lại buông xuống lần nữa.
Cũng may đêm nay không thấy Tà Linh xuất hiện.
Điều này làm cho tất cả mọi người đều cảm thấy may mắn.
Xem ra vị cường giả bí ẩn tối hôm qua đã giải quyết triệt để hai con Tà Linh kia rồi.
Vào thời điểm hỗn loạn của ban đêm ngày hôm qua, bọn họ nghe thấy được một tiếng quát kinh khủng giống như lôi đình, ẩn chứa sức mạnh kinh thiên, khiến không ít người trong lòng run sợ.
Chính là loại âm thanh đó đã đánh lui Tà Linh!
Cả đêm trôi qua, chẳng mấy chốc mà ngày hôm sau trời đã sáng.
Đoàn người vẫn không dừng lại.
Nhiều người mệt mỏi nằm dưới đất và ở lại đó mãi mãi.
Đến trưa, Lưu trưởng lão cũng không chịu nổi nữa, lập tức ngã xuống đất rơi vào trạng thái hôn mê.
Dương Phóng nhấc một phát nhấc thân thể Lưu trưởng lão lên, cõng lên trên người, kết quả phát hiện bên trong bao bọc sau lưng lão giả này còn chứa đựng lượng lớn bạc nặng trĩu.
Hắn không còn gì để nói, nhưng cũng không có ý định tham tiền.
Cứ như vậy, mọi người tiếp tục đi bộ thêm một đêm nữa.
Lại có không ít người vĩnh viễn nằm lại ở trong rừng.
Thẳng tới sáng sớm ngày hôm sau, đoàn người cuối cùng mới dừng lại.
Người nào người đấy để có vẻ mặt trắng bệch, bàn chân đau nhức, quần áo trên người nhếch nhác, trên mặt phủ đầy vẻ thê lương.
"Nghỉ ngơi, nghỉ ngơi tại chỗ, hôm nay nghỉ ngơi cả ngày, sau đó còn phải tiếp tục đi một ngày hai đêm!"
Hồ Thiết Thụ của Thanh Mộc bang lại hô lớn một lần nữa.
Tất cả mọi người đang tìm kiếm một nơi để nghỉ ngơi một cách nhanh chóng.
Dương Phóng thì nhanh chóng vả vào mặt của Lưu trưởng lão, rồi lại dùng ngân châm hung hăng đâm cho hắn vài nhát.
Cuối cùng, mí mắt Lưu trưởng lão mới run rẩy lên, dần dần tỉnh lại.
"Ta đã chết rồi sao? Đây là nơi nào vậy?"
Lưu trưởng lão mờ mịt đứng dậy.
"Còn chưa chết được."
Dương Phóng trả lời, "Lưu trưởng lão ngươi ăn chút gì trước đi."
Hắn đưa miếng thịt khô nướng ở một bên cho Lưu trưởng lão.
Sự lạnh giá trên người Lưu trưởng lão rõ ràng đã tốt hơn rất nhiều, sau khi nghe nói hắn còn chưa chết, lập tức cầm lấy thịt khô, hung hăng gặm mấy miếng, sau đó vội vàng sờ về phía bạc của mình, phát hiện bạc vẫn còn, lập tức thở phào nhẹ nhõm.
"Là ngươi cõng ta đi sao?"
Lưu trưởng lão hỏi.
"Đúng vậy."
Dương Phóng gật đầu.
"Ai!!"
Lưu trưởng lão thở dài, không nói thêm lời nào.
Khoảng thời gian ban ngày càng nhiều người đến đây tìm Dương Phóng xem bệnh.
Từng mũi ngân châm của Dương Phóng đâm xuống, cuối cùng vào giữa buổi trưa, y thuật của hắn đã hoàn toàn đột phá.
Đạt tới tình trạng tinh thông 8/400.
Mà tư chất của hắn cũng tăng lên lần nữa.
Nhân tài kiệt xuất 28/90.
"Lưu trưởng lão, còn bao lâu nữa chúng ta mới tới, ngươi có biết không?"
Dương Phóng hỏi.
"Ta không rõ ràng lắm, bây giờ đi đến đâu rồi ta còn chẳng rõ."
Lưu trưởng lão nhìn xung quanh, lắc đầu liên tục.
Bạn cần đăng nhập để bình luận