Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 203: Dựa theo toa thuốc này đi lấy thuốc là được rồi.

"Mùi vị thật thơm ngon, là thứ ngon nhất mà tiểu nhân được ăn!"
Trương Tiểu Bảo cung kính trả lời.
"Vậy là được."
Đàm quản sự hài lòng gật đầu, mỉm cười nhìn về phía Dương Phóng, "Dương sư đệ tối qua đi ngủ có ngon giấc không?"
"Cũng ngon, cũng ngon."
"Ừm, gần đây ngươi có nhu cầu gì không?"
Đàm quản sự tiếp tục hỏi thăm.
"Không có, tất cả nhu cầu đều đã chuẩn bị đầy đủ."
Dương Phóng trả lời lần nữa.
"Vậy thì được rồi."
Đàm quản sự gật đầu một lần nữa, nở ra nụ cười mỉm, cầm theo hộp đựng thức ăn, giống như một người rất tốt bụng, nói: "Vậy vi huynh không ở lâu thêm nữa."
"Ta tiễn sư huynh."
Dương Phóng đứng dậy đưa tiễn.
Thẳng đến khi đưa tiễn Đàm quản sự xong, trong lòng hắn mới cuộn trào.
Chẳng lẽ là muốn hạ độc chết chính mình?
"Tiểu Bảo, ngươi cảm thấy như thế nào?"
Dương Phóng hỏi.
"Cảm giác rất tốt a."
Trương Tiểu Bảo lộ ra vẻ hoài nghi.
"Rất tốt?"
Dương Phóng nhíu mày.
Ngày càng trở nên khó lường hơn.
Tuy nhiên vào lúc xế chiều.
Dương Phóng vẫn không khỏi cảm thấy ớn lạnh trong lòng, sống lưng vô cùng lạnh lẽo.
Trương Tiểu Bảo, câm!
"Gia hỏa kia thật là ác độc ..."
Dương Phóng tự nói.
Buổi sáng hôm nay đến tặng cháo, kỳ thực là một loại cảnh cáo khác.
Có thể làm Trương Tiểu Bảo câm thì chắc chắn cũng có thể cũng làm cho mình câm.
Đây là đang tiếp tục cảnh cáo chính mình!
Để cho mình sau này đừng nói quá nhiều.
Trong sân.
Trương Tiểu Bảo vô cùng hoảng sợ, ô ô vang dội, sợ hãi quỳ xuống dập đầu không ngừng, nước mắt tuôn rơi, trán chảy đầy máu, khẩn cầu Dương Phóng có thể thu giữ hắn ở lại.
Hắn trở thành kẻ câm, Đàm quản sự chắc chắn sẽ đuổi hắn ra khỏi cửa hàng.
Nếu mà như thế thì hắn chắc chắn sẽ chết.
Trong nhà hắn còn có mẹ già, còn có thê tử, hắn là trụ cột duy nhất trong nhà.
Hiện tại hắn bị câm, sau này còn có rất nhiều việc đều không làm được.
Không có người nào sẽ nhận một người câm làm tôi tớ.
Điều này đồng nghĩa với việc cả gia đình hắn có thể sẽ chết đói.
"Ngươi đứng lên đi, ta sẽ không sa thải ngươi."
Dương Phóng nói với Trương Tiểu Bảo, nói: "Ngươi đi theo ta, ta xem mạch tượng của ngươi trước xem đã!"
"Ngô ngô ngô. . ."
Trương Tiểu Bảo hai mắt đỏ bừng, liều mạng dập đầu, tràn đầy cảm kích, vội vàng đứng lên đi theo Dương Phóng.
Bên trong gian phòng.
Dương Phóng bảo Trương Tiểu Bảo ngồi xuống, bàn tay của mình thì đặt vào trên chỗ cổ tay của Trương Tiểu Bảo, yên lặng cảm nhận.
Một lát sau, hắn bảo Trương Tiểu Bảo há miệng ra, quan sát cẩn thận bựa lưỡi của hắn.
Dương Phóng sờ lên cái cằm, như có điều suy nghĩ, trong lòng đại khái đã hiểu ra.
"Ta có thể chữa khỏi bệnh câm của ngươi!"
Hắn đột nhiên mở miệng, bảo Trương Tiểu Bảo yên tâm, tiếp tục nói, "Có điều, sau khi ta chữa khỏi cho ngươi, ngươi vẫn phải tiếp tục giả vờ câm, bằng không Đàm quản sự phát hiện, không chỉ có ngươi sẽ chết mà ta cũng sẽ gặp phải phiền phức, ngươi hiểu không?"
"Ngô ngô ngô. . ."
Trương Tiểu Bảo gật đầu liên tục, chảy dài nước mắt nóng hổi.
Dương Phóng đứng dậy chuẩn bị bút mực giấy nghiên, nhanh chóng viết lên trên giấy một toa thuốc rồi giao cho Trương Tiểu Bảo.
"Đi thôi, dựa theo toa thuốc này đi lấy thuốc là được rồi."
"Ngô ngô ngô. . ."
Trương Tiểu Bảo tiếp tục kích động gật đầu, vội vàng nhận lấy toa thuốc, sau khi gấp gọn cẩn thận lại, vội vàng chạy ra ngoài.
Hôm nay Dương Phóng xem như đã bước đầu lĩnh giáo được thủ đoạn của Đàm quản sự.
Đây không phải tàn nhẫn.
Mà là trực tiếp không coi người làm người.
Tất cả mọi thứ ở bên trong toàn bộ cửa hàng này, bao gồm cả người đều là tài sản riêng của hắn.
"Thôi, ta lại nhịn thêm nửa tháng nữa đi ..."
Dương Phóng thầm nghĩ.
Nửa tháng này hắn trước hết làm một người bị câm cũng không hẳn là không thể.
Vào buổi tối cùng ngày.
Ngay vào lúc Dương Phóng đang yên lặng tính toán thời gian xuyên không của mình.
Cuối cùng!
Cảm giác đã lâu lại truyền đến từ trên cánh tay trái của hắn một lần nữa.
Dương Phóng mừng rỡ trong lòng, vội vàng sắn tay áo lên kiểm tra.
0 ngày 0 giờ 10 phút 59 giây.
58 giây.
. . .
"Cuối cùng đã được trở về, trọn vẹn tháng rưỡi, cũng chính là 45 ngày."
Thật là khiến người ta càng ngày càng lo lắng.
Cứ theo cái đà này có ngày biến thành mười năm, biến thành trăm năm cũng nên.
Thậm chí có khả năng sẽ phải chết già ở chỗ này ...
Những kiểu chết khác đều không uất ức, nhưng duy chỉ có chết già mới là uất ức nhất.
Bởi vì thế giới hiện thực chỉ tương đương với một giờ, tương đương với ngủ một giấc là chết già mất rồi.
Dương Phóng đóng chặt cửa phòng lại, nằm ở trên giường, từ từ đợi trở về.
Hắn ngược lại không lo lắng tối nay Đàm quản sự sẽ động thủ với hắn.
Nếu như muốn động thủ thì đêm hôm qua đã động thủ rồi.
Thậm chí vào buổi sáng nay cũng là cơ hội.
Hai lần đều không động thủ, nói rõ đối phương căn bản không muốn động thủ, chỉ muốn cảnh cáo hắn.
Thời gian cứ trôi qua từng giờ từng phút một.
Hoàn cảnh trước mắt biến thành màu đen.
Trời đất quay cuồng.
Ước chừng nửa phút trôi qua, đầu óc Dương Phóng mới dần dần tỉnh táo lại.
Hoàn cảnh đen nhánh trước mắt đã biến mất, đập vào mi mắt hắn là một mảnh ánh sáng trắng tinh khiết.
Hồng hộc! Hồng hộc!
Dương Phóng thở hổn hển như thường lệ, đổ mồ hôi khắp người, hắn đứng dậy khỏi giường.
Hắn cầm điện thoại di động lên, theo thói quen nhìn thoáng qua thời gian.
08:20.
Như giống như ngày thường.
Dương Phóng đứng dậy hâm nóng một ly sữa bò, sau đó uống hết, xoa dịu nỗi bồn chồn trong lòng, sau đó mở nhóm chat lên xem.
Lão Ngô vẫn như cũ đang để cho người ta điểm danh trong nhóm.
Mà nằm ngoài sự dự liệu của Dương Phóng, đám thành viên mới xuyên không đến nơi định cư Hắc Thiết tụ kia đã quay trở lại vào vài ngày trước.
Điều đó có nghĩa là!
Khoảng thời gian những người xuyên không qua sau bọn hắn sẽ khác với bọn hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận