Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 238: Đẩy nhanh tốc độ hành động!

Có nhiều thứ mặc dù có tiền cũng chưa chắc có thể tìm thấy mà mua, chỉ có thể dựa vào mạng lưới giao thiệp rộng rãi mới may mắn có thể tìm được hoặc mua được.
Có điều, nếu như bây giờ đáp ứng yêu cầu của bọn họ một cách tùy tiện thì chỉ sợ vẫn là sớm đặt chính mình vào bên trong vòng xoáy.
Ở bên trong Bạch Lạc thành bây giờ, thực lực của hắn cũng không tính là mạnh cỡ nào.
Mặc dù có thể tiêu diệt Thiên Long bang, nhưng Thiên Long bang nào có đáng là gì?
Chỉ là một bang phái trung đẳng mà thôi, tu vi của bang chủ chẳng qua chỉ là Bát phẩm.
Đối với những thế lực lớn, những môn phái lớn khác thì Thiên Long bang chẳng bằng cái rắm.
Mà lấy Hắc Long quân tới nói, Tổng binh Thượng Quan Vô Cực, danh xưng tu vi Thập phẩm, ai có thể ngăn cản?
"Bằng hữu không ngại lại suy nghĩ một chút ..."
Trình Thiên Dã vội vàng hô lên một lần nữa.
Hô một tiếng, Dương Phóng tung người nhảy lên, biến mất ở chỗ này.
Cả ba người biến đổi thất thường.
Quả nhiên, muốn đả động được thế lực này vậy thực sự quá khó khăn.
Nhưng đêm nay đối phương lại chủ động ra tay tương trợ, cũng đã nằm rất ngoài dự đoán của bọn họ rồi.
Ít ra đây là một sự khởi đầu tốt đẹp.
"Thi Nghiên, ngươi nên lập tức báo tin này ngay cho Thập Tự môn, lão Ngô và ta thì đi báo tin cho Hắc Long quân!"
Trình Thiên Dã cắn răng nói.
Đến loại tình trạng này rồi, bọn họ cũng không sợ khơi dậy quá nhiều hiềm nghi, chỉ cần nói vào lúc đêm khuya chính mình nhìn thấy Tà Linh xuất hiện từ Phủ Thành chủ, tin tưởng Hắc Long quân chắc chắn sẽ có hành động.
Về phần tổng đội trưởng Nhậm Quân, bọn họ chỉ cầu bên phía Hắc Long quân có thể đánh tan Phủ Thành chủ, cứu được Nhậm Quân ra ngoài.
Sưu sưu sưu!
Tốc độ ba người cực nhanh, lập tức cấp tốc lao về phía nơi xa.
. . .
Xuân Phong lâu.
Gần như ở vào lúc mấy người Dương Phóng, Trình Thiên Dã vừa mới rời đi được khoảng ba bốn phút.
Liên tục có ba bóng người quỷ dị trên người mặc trường bào màu đen, cấp tốc lao tới từ xa và xông vào bên trong Xuân Phong lâu.
Bọn họ có thân thể cao gầy, vẻ mặt âm trầm, quan sát bốn phương tám hướng trong Xuân Phong lâu.
Những con Tà Linh vốn bị Lôi âm của Dương Phóng chấn nhiếp giờ đã sớm khôi phục lại, lập tức lao ra ngoài lao về những phương hướng khác nhau.
"Vừa rồi các ngươi nghe được âm thanh gì không?"
Một bóng người quỷ dị mặc áo bào đen âm trầm nói.
"Có, một tiếng quát khẽ, giống như thiên lôi, ẩn chứa thần uy!"
Một bóng người mặc áo bào đen bên cạnh trầm giọng nói, "Cho dù cách rất xa, Tà Linh bên cạnh ta cũng cảm nhận được loại thần uy khó tả đó, không muốn tới gần."
"Chắc chắn là tổ chức Thiên Thần kia đang ra tay!"
Bóng người mặc áo bào đen ở giữa nhất nói với giọng nói lạnh lùng, "Xem ra bọn họ quả nhiên ẩn nấp ở Bạch Lạc thành, hơn nữa còn muốn quản chuyện của chúng ta!"
Hắn đột nhiên quay người lại, nhìn về phía một phương hướng trong bóng đêm, trong mắt hiện lên một tia sáng kỳ dị.
"Đi, đẩy nhanh tốc độ hành động!"
Chân hắn giẫm mạnh một cái, điên cuồng lao về phía nơi xa.
Hai bóng người bên cạnh cũng dựa thế nhanh chóng đuổi theo, thân pháp như quỷ, sưu sưu vang dội.
. . .
Bên dưới màn đêm.
Bạch Lạc thành không còn được yên tĩnh.
Từng đứa bé quỷ dị toàn thân đen nhánh lấy Phủ Thành chủ làm trung tâm đang nhanh chóng lao về bốn phương tám hướng.
Hai tay hai chân bọn chúng chạm đất, gióng như còn chưa biết đi mà chỉ có thể bò hoặc là nhảy.
Thế nhưng cho dù là bò thì tốc độ vẫn rất đáng sợ, cộng thêm màn đêm yểm hộ, quả thực để cho người ta khó mà thấy rõ ràng được.
Xoát xoát xoát xoát!
Hết Tà Linh này đến Tà Linh khác lao nhanh ra, lít nha lít nhít, số lượng hiện giờ đã không biết là có tới bao nhiêu.
Thật giống như chỗ Phủ Thành chủ đã biến thành một cái sào huyệt quỷ dị của Tà Linh vậy.
Liên tục không ngừng có đứa bé màu đen lao ra từ nơi đó.
Bên trong Phủ Thành chủ.
Bên trên bức tượng đứa bé màu đen đang nở nụ cười đắc ý, bụng đang phồng lên và khô quắt liên tục, mỗi lần phồng lên đều sẽ từ bên trong sản sinh ra từng đứa bé quỷ dị, chỉ trong một đêm đã rơi xuống không biết bao nhiêu Tà Anh.
Bên trong đại điện.
Từng bóng người mặc áo bào đen, khí tức khó hiểu đang khoanh chân ngồi xếp bằng niệm kinh, trong miệng phát ra những âm thanh kỳ dị, theo thời gian trôi qua, thân thể của bọn họ đang dần dần khô héo lại.
Giống như toàn bộ năng lượng trong cơ thể bọn họ đều bị bức tượng đứa bé quỷ dị đen nhánh kia hấp thu dần vậy, hết lần này tới lần khác đám người bọn họ giống như không cảm nhận được một chút đau đớn nào.
. . .
Ầm ầm!
A!
Bên trong Bạch Lạc thành đột nhiên trở nên hỗn loan, tiếng kêu thảm thiết bắt đầu vang lên.
Nơi ở của các môn phái lớn và gia tộc bắt đầu gặp phải tập kích.
Từng đứa bé quỷ dị màu đen cấp tốc xông tới, trên người âm khí âm u, từ cửa sổ, cửa phòng, trên nóc nhà đột phá mà vào, tập kích về phía cường giả trong phòng, cho dù trên người có được Tịch Tà ngọc thì cũng không cách nào ngăn cản được bọn chúng.
Số lượng đứa bé quỷ dị là quá nhiều.
Chỉ có một khối Tịch Tà ngọc thì chẳng mấy chốc sẽ bị lực lượng trên người bọn chúng dụ cho hao sạch năng lượng, khi năng lượng tiêu hao hết thì sẽ nổ tung ngay lập tức.
Tuy nhiên!
Những đứa bé quỷ dị này thế nhưng là lại không ra tay đối với đông đảo những người bình thường, đối tượng tập kích tối nay của bọn chúng tất cả đều là nơi trú đóng của từng môn phái lớn từng gia tộc lớn, hoặc là những người trên người có mang theo Tịch Tà ngọc.
Đối với phần lớn người bình thường, trên cơ bản đều lập tức đi vòng qua.
Bạn cần đăng nhập để bình luận