Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 769 - Triều đình ... Lục Phiến môn ...



Chương 769 - Triều đình ... Lục Phiến môn ...




Lão nhị kia đến lúc này vẻ mặt vẫn còn có hơi trắng bệch, còn chưa hoàn hồn, run lẩy bẩy nói: "Quái vật, có quái vật, vừa rồi ta gặp phải quái vật ..."
Hắn lập tức tranh thủ nói ra toàn bộ chuyện hắn gặp phải trước đó.
Hai người bên cạnh tất cả đều lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.
Cái gì?
Hiển nhiên trong lòng bọn họ là một trăm cái không tin.
Nhưng nhìn thấy vẻ mặt như vậy của lão nhị, dường như cũng không giống như đang giở trò nói láo.
"Ta phải bẩm báo sư tôn, đúng rồi, ta phải bẩm báo sư tôn ..."
Giọng nói của lão nhị tỏ ra bối rối, vội vàng chạy về phía phương hướng phía trước một lần nữa.
Hai người bên cạnh cũng nhanh chóng đuổi theo.
···
Bên trong một gian phòng được trang trí đẹp mắt.
Lão giả trên người mặc chiếc áo dài bằng lụa, dưới cằm để lại ba chòm râu dài, hai mắt hẹp dài, mũi cao thẳng, đang lắng nghe lời nói của ba người trước mắt một cách cẩn thận.
"Hừ, nào có yêu thuật gì? Mất mặt xấu hổ, ngươi đây là trúng độc?"
Lão giả kia hừ nhẹ nói.
"Trúng độc?"
Lão nhị trước đó lộ ra vẻ kinh ngạc, hỏi: "Điều này sao có thể? Tiểu gia hỏa kia chạy vào trong trước vì sao không bị làm sao? Lại tới lượt ta chạy vào thì lại chỉ có một mình ta trúng độc?"
"Ngươi đưa bàn tay ra đây."
Lão giả nói với giọng lạnh lùng.
Lão nhị kia lập tức ngoan ngoãn vươn bàn tay ra, đưa cho sư tôn nhà mình.
Lão giả nâng bàn tay lên đặt ngón tay xuống cổ tay đối phương, chân khí tràn vào, cảm nhận cẩn thận, một lát sau lông mày khẽ động, nói với giọng lạnh lùng: "Đúng là trúng độc, Độc tông 'Nguyễn Cân tán Siêu phẩm' có điều, đối phương hiển nhiên lại chi ngươi giải dược, này mới khiến ngươi khôi phục lại lực lượng rất nhanh."
"Cái gì? Nhưng vì sao tiểu tử kia xông vào mà không có việc gì?"
Lão nhị mặt mũi đầy vẻ hoảng sợ.
"Tu vi người này chắc hẳn cực kỳ đáng sợ."
Lão giả kia nói với giọng điệu lạnh lùng, nói: "Dựa vào những gì ta biết thì chắc là Thánh Linh, hơn nữa là đến từ Độc tông!"
"Thánh Linh cảnh của Độc tông?"
Người trước mắt lập tức rùng mình một cái.
Nói như vậy, chẳng phải hắn vừa mới dạo qua một vòng trước cửa Địa Ngục sao?
"Trong khoảng thời gian này đừng nhận nhiệm vụ nữa, kinh thành càng ngày càng loạn, lấy tu vi của các ngươi mà còn dám chạy loạn vào ban đêm, cứ thế thì có ngày chắc chắn phải chết."
Lão giả nói với giọng điệu lạnh lùng.
Ba người trước mắt thầm kinh hãi.
"Sư tôn, có phải Hoàng thành sắp tới sẽ xảy ra chuyện lớn nào hay không?"
Người đàn ông cầm đầu cẩn thận hỏi.
"Hiện tại xem ra quả thực là như vậy, chỉ là, đến cùng là chuyện lớn như thế nào, vi sư hiện tại cũng không rõ, chỉ có thể mơ hồ cảm nhận được sóng ngầm đang cuộn trào trong thành, xuất hiện rất nhiều cường giả xa lạ."
Lão giả trầm ngâm nói.
"Chẳng lẽ trong lâu cũng không tra được tin tức hay sao?"
Người đàn ông cầm đầu tiếp tục nói.
"Hoàng triều phong tỏa tin tức rất chặt, trong lâu hiện tại cũng đang rơi vào trong mơ hồ, có điều, tin tức chắc chắn có liên quan tới Triều đình và Lục Phiến môn."
Lão giả nói.
"Triều đình ... Lục Phiến môn ..."
Ba người trước mặt trong lòng cuộn trào mãnh liệt, hai mặt nhìn nhau.
Chẳng lẽ Hoàng đế lại muốn làm ra những chuyện gì khác sao?
···
Một đêm trôi qua.
Sáng sớm ngày hôm sau.
Liễu Vân giống như thường ngày, mang theo trường kiếm, đi lại ở trên đường phố, tâm trạng lộ ra vẻ vô cùng cao hứng.
Từ mấy ngày trước đó, sau khi vị tiền bối kia đồng ý truyền thụ võ học cho hắn cho đến nay, thời gian đã bốn ngày liên tục trôi qua, ngày nào hắn cũng đi tới từ sớm, cố gắng học tập, vô cùng chịu khó.
Mà dưới sự dạy bảo của đối phương, bản thân mình đối với việc lĩnh ngộ kiếm pháp, thân pháp quả thực tăng lên từng ngày.
Chỉ trong bốn ngày ngắn ngủi hắn đã vượt xa những gì hắn hiểu được trong nửa năm trước đó.
Thực sự không thể tin được!
Khoảng cách Liễu Vân không xa.
Trên một chỗ lầu các cao ngất.
Minh Ngọc quận chúa trên người mặc trường quái màu tím, ăn mặt giống như một người đàn ông, cao lớn, khí chất vô song, nhẹ nhàng mở chiếc quạt gấp bằng ngọc màu trắng trong tay, dùng ánh mắt đen nhánh quan sát bên dưới, thu bóng dáng của Liễu Vân vào trong mắt.
"Quận chúa, đã tra ra được, người đó là Liễu Vân con trai của Đan quái - Liễu Tiên Quyền, chính là một trong ba tiểu tử vào đêm mấy ngày trước đó."
Lão giả gầy còm nhìn chằm chằm vào Liễu Vân, ngưng giọng nói: "Đan quái - Liễu Tiên Quyền kết bạn rộng rãi, rất nhiều bằng hữu, chỉ riêng bên trong triều đình có rất nhiều người có quan hệ cá nhân rất thân với hắn, nếu như đắc tội Liễu Tiên Quyền một cách tùy tiện, chỉ sợ chúng ta sẽ gặp phải bất lợi."
"Biết."
Minh Ngọc quận chúa nói với giọng điệu bình tĩnh, nhìn chằm chằm vào Liễu Vân, nói: "Một tên tiểu tử vắt mũi còn chưa sạch mà thôi, ta sẽ không làm gì hắn, ta quan tâm chính là mục đích của hắn, dựa theo tình báo, trong mấy ngày liên tục qua, Liễu Vân thường xuyên chạy vào trong một con hẻm nhỏ, ngươi đoán xem, hắn là đi gặp người nào?"
"Chẳng lẽ là ..."
Lão giả gầy còm trong lòng kinh hãi.
"Mang lễ vật tới, ta chuẩn bị đến nhà bái phỏng."
Minh Ngọc quận chúa nói.
"Nhưng tính tình người kia cổ quái, nhỡ đâu ..."
Đoạn Thanh Điền vội vàng khuyên nhủ.
"Yên tâm, ta biết chừng mực."
Minh Ngọc quận chúa nói.
"Vâng."
Đoạn Thanh Điền mở miệng nói.
···
"Tiêu tiên sinh, ta lại tới đây luyện võ."
Trong sân, Liễu Vân cung kính hành lễ.
"Ừm, đi sang một bên luyện đi."
Dương Phóng khẽ gật đầu, nói với giọng điệu đạm mạc.
Mỗi một ngày hắn chỉ rút ra khoảng thời gian đốt một nén hương đến chỉ điểm cho Liễu Vân, thời gian khác một mực không để ý.
P/S: Ta thích nào ... chương 8



Bạn cần đăng nhập để bình luận