Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 438: Tan đàn xẻ nghé

"Người tới!"
Dương Phóng khuôn mặt âm trầm, vươn người đứng dậy.
Xoát xoát xoát xoát!
Trong sân, từng đạo thân ảnh thoáng hiện, xuất hiện ở gần hắn.
Ánh mắt đồng loạt nhìn về phía Dương Phóng.
"Tiến về Hoàng Gia bảo!"
Dương Phóng nói với giọng nói lạnh lùng.
"Vâng, đội trưởng!"
Trong khu rừng dày đặc.
Mưa phùn ngừng rơi.
Trần Thi Nghiên quần áo tả tơi, lôi thôi lếch thếch, vẻ mặt hốt hoảng đang chạy trốn một cách điên cuồng về phía trước, ngực phập phồng phập phồng nâng lên hạ xuống, trong miệng không ngừng phát ra những tiếng thở nặng nề, phổi giống như một cái ống bễ già làm việc cật lực.
Một đôi chân dài thẳng tắp, nhanh chóng chạy trốn ở bên trong vũng bùn.
Chiếc váy dài ban đầu đã bị nàng ta xé toạc, biến thành một chiếc váy ngắn.
Nàng ta vừa chạy trốn vừa hoảng sợ nhìn về phía đằng sau.
Giống như thể sau lưng nàng có thứ gì đó vô cùng kinh khủng đang đuổi theo nàng vậy.
"He he he he ..."
Một loạt thanh âm quỷ dị từ phía sau cấp tốc truyền đến, kèm theo đó là mùi hôi thối và mùi máu tanh nồng nặc mang theo gió lớn rít gào, rất nhiều bụi cây nhanh chóng đổ rạp xuống.
Từng chiếc từng chiếc lá rụng bay múa lung tung ở sau lưng.
Chỉ thấy một ánh sáng xanh kỳ lạ đang đuổi theo rất nhanh trong khu rừng phía sau, hoàn toàn không nhìn thấy rõ thân thể, cũng không nhìn thấy rõ khuôn mặt, âm trầm mà yêu dị, có một nụ cười tà mị không ngừng truyền đến từ bên trong, cấp tốc đuổi theo về phía phương hướng Tần Thi Nghiên.
Trần Thi Nghiên mặt mũi tràn đầy hoảng sợ, trơ mắt nhìn quái vật kia đang nhanh chóng tiếp cận và nhanh chóng ném ra bốn viên Phích Lịch tử còn sót lại trên người nàng.
Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!
Lập tức từng đợt tiếng nổ kinh hoàng vang lên, đất rung núi chuyển, vang lên ong ong
Lực lượng nổ đùng đoàng đáng sợ trực tiếp bao chùm lấy chùm sáng màu xanh lục kia vào bên trong.
Bên trong ánh sáng xanh lập tức phát ra từng đợt từng đợt tiếng chói tai sắc bén, tràn ngập lửa giận và oán độc.
Sau khi Trần Thi Nghiên ném xong bốn quả Phích Lịch tử, tiếp tục hoảng sợ chạy trốn về phía trước, nhưng lần này không chạy ra được bao xa thì thân thể của nàng đã đột nhiên dừng lại, vẻ mặt trắng bệch, trên mặt dần dần lộ ra vẻ tuyệt vọng.
Ở trước mắt của nàng một vách đá khổng lồ hiện ra.
Sâu không thấy đấy, bên dưới sương trắng mông lung truyền đến nước sông rầm rầm.
Mặt mũi nàng ta tràn đầy sợ hãi, vội vàng quay đầu lại, muốn chạy trốn theo hướng khác thì lại phát hiện chùm sáng xanh lục quỷ dị ở sau lưng kia đã lao tới gần, lập tức xuất hiện ở nơi cách nàng không xa.
"He he he he ..."
Từng tiếng cười tà mị tiếp tục truyền tới.
Tồn tại trong chùm ánh sáng màu xanh lục kia nhìn vào Trần Thi Nghiên với sự quan tâm đặc biệt, dường như kết luận rằng Trần Thi Nghiên không thể trốn thoát được nữa, trong miệng phát ra tiếng cười xấu xa, "Chạy, ngươi chạy tiếp đi, chạy đi ..."
Trần Thi Nghiên hoảng sợ chậm rãi lui về phía đằng sau.
Đột nhiên, nàng ta nhảy xuống vách đá trong sự tuyệt vọng.
Tồn tại trong chùm ánh sáng xanh lục phát ra âm thanh tức giận, vội vàng nhanh chóng đuổi theo chụp vào thân thể Trần Thi Nghiên.
Chỉ là tốc độ của nó còn quá chậm.
Thân thể Trần Thi Nghiên sớm đã nhanh chóng rơi khỏi vách đá và biến mất không thấy gì nữa.
"Tiện nhân!"
Có một âm thanh sắc bén và quái dị bên trong chùm ánh sáng xanh lục, nổi trận lôi đình.
Phù phù!
Bên dưới, ở bên trong một dòng sông rộng lớn đột nhiên bắn tung toé nước ra khắp nơi, ào ào vang dội.
Sau đó là một thân ảnh, toàn thân là máu tươi đang giãy giụa ở bên trong dòng sông.
Nàng ta liều máng bơi về phía phương hướng bờ, han chân hai tay vung vẩy, thể lực bùng nổ theo cấp số nhân, cuối cùng khó khăn lắm mới bơi về đến bên bờ.
Sau khi bởi tới bên bờ, nàng ta lập tức ho khan kịch liệt, vẻ mặt ửng hồng, lỗi mũi, miệng tất cả đều ho ra từng ngụm nước sông.
Một lúc lâu sau, cơn ho của Trần Thi Nghiên cuối cùng cũng dừng lại.
Nàng ta ngác nhìn về bốn phương tám hướng xung quanh, không khỏi xót xa, lấy hai tay che lấy khuôn mặt, trực tiếp tiếng khóc đau đớn nức nở vang lên.
Từ khi nàng ta xuyên không cho đến nay, nàng ta luôn cố gắng mạnh mẽ, không cần biết gặp phải khó khăn gì cũng chưa bao giờ khóc.
Nhưng lần này, nàng ta thực sự nhịn không được.
Càng khóc nước mắt càng nhiều, càng ngày càng thương tâm.
Đến cuối cùng giống như là lo lắng tiếng khóc của mình sẽ dẫn con quái vật kia tới, nàng ta vội vàng che miệng lại, nhỏ giọng nức nở, bả vai run rẩy.
Mấy ngày trước, khi bọn họ rời khỏi Diệt Tà minh, gia nhập vào bên trong một cái thương đội, ban đầu muốn đi theo thương đội cùng nhau di chuyển.
Chỉ có điều!
Bất kể như thế nào cũng không nghĩ tới, trong nửa đường lại gặp phải quái vật đáng sợ tập kích đánh giết.
Loại quái vật này vô cùng tàn khốc, sau khi lao vào thương đội, tất cả võ sư của thương đội đều khó mà ngăn cản được đối phương, mà ngay cả cao thủ Thập phẩm cũng bị bả gãy chân tay một cách tàn nhẫn.
Dưới sự tấn công của con quái vật, nhóm bảy người bọn họ lập tức chạy tán loạn ra, mỗi người chạy một nơi, tan đàn xẻ nghé.
Hiện tại ngay cả nàng ta cũng không biết, Nhậm Quân và Trình Thiên Dã có còn sống nữa hay không.
Nếu như bọn họ đều đã chết thì như vậy cái thế giới mênh mông rộng lớn này chỉ còn lại chính nàng ...
Trần Thi Nghiên càng khóc càng thương tâm, cuối cùng lau nước mắt, cắn môi một cái, đứng dậy lần nữa, lảo đà lảo đảo cất bước đi về phía phương hướng nơi xa.
...
Bên trong Nam Sơn thành.
Trong một quán rượu cao ngất náo nhiệt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận