Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 500: Thị Huyết Phi phong!

Đi qua hành lang, dưới sự dẫn đường của Bạch Cảnh Nguyên.
Dương Phóng nhanh chóng đến trước một trụ sở lớn sơn màu đỏ.
Chỉ có điều khi hắn vừa mới tới đây, đột nhiên nhướng mày, bước chân lập tức dừng lại, trong lòng hoài nghi không thôi.
Đây là. . .
Bên trong đại viện.
Một mảnh hỗn độn.
Lít nha lít nhít hơn mười cái rương lớn được đặt ở đây.
Đang có nhiều đệ tử mặc trường bào màu vàng tiến hành kiểm kê từng thứ bên trong những chiếc rương lớn này.
Mà ở bên cạnh những chiếc rương lớn này.
Thì có một lão giả tóc trắng xóa dáng vẻ dũng mãnh.
Lão giả kia ngồi ở một bên, trong tay cầm một vò rượu màu đen, đang uống từng ngụm rượu lớn, trước người đặt ba con dê nướng hoàn chỉnh nguyên con, giờ phút này đang cầm đùi dê lên hung hăng gặm ăn.
Giống như cảm thấy bên ngoài cửa có người, ánh mắt lão giả như điện, nhìn thoáng qua, lạnh lùng nói: "Tần hội trưởng, vào đi."
Dương Phóng mặt không biểu tình, chậm rãi đi tới, ánh mắt nhìn về phía lão giả.
Cường giả thật đáng sợ!
Ở bên ngoài đại viện cũng có thể cảm nhận được loại khí tức khủng bố trên người của đối phương.
Đệ tam quan?
"Ngô trưởng lão."
Dương Phóng hành lễ.
Không cần hỏi cũng biết thân phận người này là ai.
"Tần hội trưởng, những gì nên nói Lý Phong chắc cũng đã nói với ngươi rồi đi."
Lão giả vạm vỡ vừa ăn thịt cừu vừa mở miệng, thản nhiên nói: "Ngươi yên tâm, ngươi kinh doanh Thanh Long hội nhiều năm, vất vả khổ cực, giáo phái sẽ không quên ngươi, chờ lão phu làm quen với công việc ở đây, tự sẽ tiến cử ngươi với bên phía tổng bộ, cho ngươi một cái chức vị tốt hơn!"
Ánh mắt hắn rơi vào trên người Dương Phóng.
Giống như mãnh thú hồng thủy, sáng rực bức người, mang đến một cỗ áp lực kinh khủng vô hình.
Giống như chỉ cần Dương Phóng dám nói chữ 'Không', đều sẽ lập tức gặp phải đả kích kinh khủng.
"Vâng, Ngô trưởng lão nói đúng lắm."
Dương Phóng gật đầu, vô cùng cung kính.
"Ừm."
Lão giả nhìn thấy Dương Phóng không có dị nghị gì, lập tức thu hồi ánh mắt, rất là hài lòng, đột nhiên nở ra nụ cười mỉm, nói: "Tần hội trưởng là người biết đại sự, cũng không cần lão phu phải tận lực căn dặn, đúng rồi, nghe nói ngươi điều tất cả tinh anh trong này ra ngoài rồi? Điều ra ngoài làm cái gì?"
"Thuộc hạ trước đó nhân cơ hội hỏa thiêu tổng bộ Thần Vũ tông, hiện tại thành viên đang tu chỉnh ở bên ngoài, mấy ngày sau mới trở về!"
Dương Phóng chắp tay.
"Ồ?"
Lông mày trắng thật dài của lão giả khẽ run lên, nói: "Hỏa thiêu tổng bộ Thần Vũ tông?"
"Đúng!"
"Thật dũng cảm!"
Lão giả tán thưởng, nhưng vẻ mặt chẳng mấy chốc đã phát lạnh, một đôi ánh mắt như đao như kiến rơi vào trên người Dương Phóng một lần nữa, tràn ngập khí tức đáng sợ vô hình, lãnh đạm nói: "Tần Thiên Liệt, ngươi có biết tội của ngươi không!"
Vẻ mặt Dương Phóng khẽ giật mình, nhanh chóng chắp tay, "Thuộc hạ biết tội!"
"Không được sự đồng ý của giáo phái, ngươi đã tự tiện tập kích tổng bộ Thần Vũ tông, một khi gặp phải biến cố, ngươi biết có kết cục gì không?"
Lão giả nói với giọng rét lạnh.
"Vâng, thuộc hạ biết sai!"
"Hừ!"
Lão giả hừ lạnh, nhìn chằm chằm vào Dương Phóng nói: "Hy vọng đây là một lần cuối cùng, bằng không, lần này xem như không chỉ là mặt của ngươi bị đâm tổn thương đơn giản như vậy đâu!"
Sắc mặt Dương Phóng thay đổi, nói: "Vâng, trưởng lão!"
"Ừm."
Ngô trưởng lão khẽ gật đầu, khí tức trên người thu lại, thu hồi ánh mắt, thản nhiên nói: "Tần hội trưởng còn có việc gì không? Không còn chuyện gì không ngại ngồi xuống uống một chén?"
"Không cần, thuộc hạ không dám làm phiền, cáo từ!"
Dương Phóng chắp tay.
Ngô trưởng lão không tiếp tục để ý tới hắn, tiếp tục cắm đầu gặm ăn.
Dương Phóng một đường lùi lại, quay người rời đi.
Bạch Cảnh Nguyên bên cạnh vội vàng đi theo Dương Phóng ra ngoài.
Vừa ra khỏi cửa.
Sắc mặt Dương Phóng đã trở nên âm trầm xuống.
Ra tay thật nhanh!
Ngô trưởng lão này thế mà sớm đã kiểm kê tài phú.
"Bạch trưởng lão, bí tịch đặt ở đâu."
Sau khi đi ra rất xa, Dương Phóng lên tiếng hỏi thăm.
"Ở Bí Võ các phía đông."
"Đi!"
Dương Phóng nói nhỏ, lập tức đi về phía bên trong.
. . .
Bên trong trụ sở sơn màu đỏ.
Ngô trưởng lão vẫn đang gặm cắn từng miếng lớn, uống vào rượu mạnh.
Đột nhiên, bóng đen lóe lên, thân thể Lý Phong xuất hiện ở bên cạnh Ngô trưởng lão.
"Ngô trưởng lão. . ."
Lý Phong nói.
"Ngươi đến rồi, những năm gần đây, Tần Thiên Liệt oán khí ứ đọng nhiều năm, có nhiều bất mãn, chỉ sợ dưới tay hắn sớm đã kinh doanh không ít cứ điểm bí mật, ta không quá tin tưởng hắn, ngươi lát nữa âm thầm đi theo, xem hắn đi nơi nào?"
Ngô trưởng lão mở miệng nói với giọng điệu lạnh lùng.
"Vâng, Ngô trưởng lão!"
Lý Phong chắp tay.
"Ừm, thứ này ngươi cầm đi!"
Ngô trưởng lão thuận tay ném ra một cái bao màu đen.
Một nửa miếng vải đỏ lộ ra bên trong bao.
Hai mắt Lý Phong lóe lên, nhận lấy bao, quan sát cẩn thận, nhẹ nhàng hít một ngụm khẩu khí, nói: "Thị Huyết Phi phong!"
"Đúng vậy."
Ngô trưởng lão há to gặm ăn, mặt không biểu tình, ngay cả xương thịt nướng cũng bị hắn cắn cho vỡ nát.
. . .
Hai canh giờ sau.
Dương Phóng rời khỏi hòn đảo một lần nữa, sắc mặt bình tình, ngồi trên thuyền nhỏ tiến về phía phương hướng nơi xa.
Đi qua lớp sương trắng mịt mờ.
Thuyền nhỏ chẳng mấy chốc đã lái về phía phương xa.
Dương Phóng quay đầu lại nhìn thoáng qua lần nữa.
Hòn đảo này, từ nay về sau xem như hoàn toàn vĩnh biệt.
Vị trí vắng vẻ, ở lại cũng không có tác dụng gì, chính mình không có khả năng thường xuyên ở nơi đây, cho nên Nguyên Linh giáo muốn vậy thì để lại cho bọn họ, dù sao một số bí tịch quan trong đã sao chép hoàn tất, ngoài ra dược liệu cũng được chính mình lấy đi không ít.
Bạn cần đăng nhập để bình luận