Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 134: Quyền lực có thực sự tốt như vậy không?

Ở sau khi Dương Phóng vừa mới trở về đến nơi ở của mình thì lập tức cau mày lại, nhìn thấy cửa lớn mà trước đó mình đã đóng lại thì hiện tại chẳng biết đã mở ra từ lúc nào.
Có dấu vết của một số vết chân người xuất hiện ở bên ngoài.
Bên trong càng là truyền ra từng tiếng đập phá đồ đạc binh binh bang bang.
Ánh mắt Dương Phóng trầm xuống, đang định đi vào thì đột nhiên cảm nhận được điều gì đó, hắn lập tức nhìn về phía một con hẻm nhỏ cách đó không xa.
Trong con hẻm, có hai bóng người lập tức rụt đầu lại.
"Người Lam tinh?"
Dương Phóng nhíu mày.
Trong lòng hắn chuyển lạnh, lập tức đi về phía cửa hàng Vạn Xuân của chính mình.
Chỉ thấy bốn người đàn ông to lớn với khuôn mặt xa lạ, đang liên tục đập phá đồ đạc ở trong cửa hàng của hắn.
"Các ngươi, ta và các ngươi hình như không có thù oán gì phải không? Các ngươi đây là đang làm cái gì vậy?"
Dương Phóng sầm mặt lại.
"Không có thù oán sao?"
Mấy người đàn ông to lớn nhìn thấy Dương Phóng đi tới gần, trên khuôn mặt của bọn họ lập tức nở nụ cười toe toét, tất cả đều dừng hành động trong tay lại.
Sau đó từng người một đi về phía Dương Phóng.
Người đàn ông to cao nhất, thế mà còn cao hơn hẳn một cái đầu so với Dương Phóng, một thân cơ bắp cuồn cuộn và nắm đấm to giống như nồi đất vậy.
"Ngươi có phải là chưởng quỹ hay không?"
Người đàn ông to cao nhất kia nhìn xuống Dương Phóng với vẻ mặt lãnh khốc nói.
"Đúng, sao vậy?"
Dương Phóng hỏi.
"Được, ngươi là chưởng quỹ là được rồi!"
Người đàn ông to cao kia không khách khí một chút nào, bàn tay to lớn của hắn đập vào trên bả vai của Dương Phóng, nói với giọng nói lạnh lùng, "Mấy huynh đệ chúng ta gần đây đang cần tiền gấp, tới tìm ngươi mượn chút bạc để dùng, chuyện này chắc không tính là chuyện gì ghê gớm phải không?"
"Cần bao nhiêu?"
"Mười lượng!"
"Được!!"
Dương Phóng lập tức móc từ trong ngực ra mười lượng bạc, nói: "Cầm lấy đi!"
Trên mặt mấy người đàn ông lộ ra vẻ mặt hơi giật mình.
Thật đúng là cho?
"Không đúng, vừa rồi là ta nói nhầm rồi, là ba mươi lượng!"
Người đàn ông kia vội vàng đổi giọng, "Không phải, là một trăm lượng, nếu ngươi không lấy ra được một trăm lượng, ta sẽ chặt một cái chân của ngươi, ngươi tự mình lựa chọn đi!"
"Một trăm lượng sao?"
Dương Phóng nhíu mày, nói: "Các ngươi đây là đến để gây chuyện phải không?"
"Thằng oắt, ngươi nói cái gì?"
Người đàn ông kia nhe răng cười, nói: "Ngươi có cho hay là không!"
"Đúng vậy, nếu như ngươi không cho, có tin ta bây giờ lập tức chặt đứt chân của ngươi hay không!"
Một người đàn ông to cao khác tiến dần tới.
"Có ngược lại là có, nhưng là ở sảnh sau, hay là các ngươi đi theo ta đi!"
Dương Phóng nói xong, lập tức đi về phía phương hướng sảnh sau.
Trong mắt mấy người đàn ông to cao này lóe lên sự hung ác, đưa mắt nhìn nhau, dựa vào tu vi cường đại của mình, lập tức đi theo Dương Phóng.
Đi qua hết hành lang đi vào sân trong, sau đó tiến vào một gian phòng ở sảnh sau.
Ánh mắt mấy người đàn ông to cao quan sát xung quanh, lộ ra vẻ không còn kiên nhẫn.
"Bạc ở đâu!"
Phốc phốc!
Kiếm quang đảo qua, nhanh đến cực điểm.
Như là một con rắn bạc trườn ngang qua cổ của bốn người.
Hai mắt của bốn người trong nháy mắt trợn to, lộ ra vẻ hoảng sợ, vội vàng lấy tay che cổ, trong mồm lại một câu cũng khó mà thốt lên được, lung la lung lay, lảo đảo lập tức ngã nhào xuống đất.
Dương Phóng mở nắp hố lên, lập tức đẩy bọn họ vào rơi vào trong địa đạo.
Vẻ mặt hắn trở nên lạnh lùng, nghĩ đến hai người Lam tinh vừa rồi mình nhìn thấy ở trong con hẻm nhỏ kia, trong lòng thầm than.
Lúc này mới trải qua được mấy ngày yên tĩnh a?
Quyền lực có thực sự tốt như vậy không?
Hắn đi đi lại lại, trong đầu nghĩ ngợi lung tung.
Giết bốn người này, vậy hai người Lam tinh đang lén la lén lút ngoài kia chắc chắn sẽ không bỏ qua.
Xem như mình rời khỏi nơi này thì chỉ sợ cũng sẽ bị bọn họ ngăn cản.
"Quách Thiên Khiếu, Tưởng Khai. . ."
Bước chân Dương Phóng dừng lại, trong lòng tuôn ra một cái suy nghĩ.
Tất cả mâu thuẫn đều do hai người này mang tới.
Nếu như hai người này mà chết đi thì như vậy tất cả mâu thuẫn đều sẽ hết!
Cũng sẽ không có bất kỳ kẻ nào lại đưa tầm mắt nhìn vào trên người bản thân mình, chỉ là một tên chưởng quỹ nho nhỏ này.
Cho nên!
Trong đôi mắt Dương Phóng tràn ngập sát cơ.
"Mặc dù ta không giải quyết được phiền phức, nhưng ta có thể giải quyết được căn nguyên của phiền phức, xin lỗi rồi ..."
. . .
Trong con hẻm nhỏ.
Hai người Lam tinh đang bình tĩnh chờ đợi ở chỗ này.
Theo thời gian trôi qua.
Hai người dần dần cau mày lại, đứng ở đây đợi mãi mà không thấy bốn người đàn ông kia đi ra.
Bốn người đó trước đây đều là bang chúng của Tam Hà bang, cảnh giới đều ở vào Nhị phẩm.
Bốn người cùng nhau ra tay, đối phó với Dương Phóng một tên Nhị phẩm sơ kỳ vậy thì còn không phải là chuyện dễ như trở bàn tay sao?
"Khả năng có chuyện gì xảy ra rồi, gia hỏa kia có thể đã đột phá."
Ngưu Ca trầm giọng nói.
"Vậy phải làm sao bây giờ?"
Cương Ca ở bên cạnh hỏi.
"Đi thôi, trở về trước cái đã!"
Ngưu Ca nói với giọng nói lạnh lùng.
Tính toán ban đầu của hắn là đợi sau khi Dương Phóng bị đánh đập một một trận thì bọn họ sẽ tới cửa nói vài câu chế giễu.
Thế nhưng tình huống hiện tại rõ ràng không ổn, hai người cũng không dám tiếp tục có ý nghĩ xông vào.
Quay về báo cáo tình huống nơi này một chút rồi lại nói.
. . .
Vào khoàng thời gian mặt trời lặn.
Gió lạnh đang thổi vù vù.
Bên trong tổng bộ Tam Hà bang, bầu không khí trở nên vui tươi nhộn nhịp.
Sau khi Quyền Lợi bang được thành lập, đổi cũ thay mới, tất cả mọi thứ đều được thay thế bằng cái mới.
Bạn cần đăng nhập để bình luận