Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 591: Cửu U Thiên Ma kim!

Chẳng mấy chốc!
Thân thể Thôi Ngư đã đáp xuống cách đó không xa, đang định ôm quyền mở miệng, sắc mặt đột nhiên biến đổi, lại là một tiếng vang vô cùng kinh khủng truyền tới từ phía trước, lần này uy lực kinh khủng hơn.
Toàn bộ thiên địa đại thế giống như đang đung đưa, rầm rầm rung động, trực tiếp đánh lõm thật sâu vào một chỗ vách đá trước mắt, ầm một tiếng, tại chỗ xuất hiện một vết lõm kinh khủng có bán kính hơn mười mét, độ sâu đạt tới tám mét.
Toàn bộ vách đá cùng mặt đất đều đang rung chuyển ầm ĩ, phát ra âm thanh nặng nề mà khủng bố.
Từng đợt gió lớn đáng sợ trực tiếp thổi tới hai gò má Thôi Ngự đau nhức, quần áo trên người bay múa điên cuồng, thên thể giống như bị thổi lùi về phía sau, trong lòng không thể không hoảng hốt.
Lạch cạch!
Thân thể Dương Phóng lại rơi vào trên mặt đất một cách vững vàng.
Nhìn vào vết tích kinh khủng sau khi chính mình đánh ra một đòn toàn lực, khóe miệng cuối cùng cũng lộ ra nụ cười mỉm.
Xong rồi.
Không uổng công chính mình tu luyện liên tục nhiều lần như vậy.
Cuối cùng có một lần là xong rồi!
Vô Cực ấn này có uy lực kinh khủng, chắc chắn còn mạnh hơn so với Hàn Băng Liệt Hỏa kình.
"Chuyện gì vậy?"
Dương Phóng cũng không quay đầu lại, trực tiếp hỏi.
"Thưa Giáo chủ, có tin tức mà ngài cần."
Thôi Ngự vội vàng nói.
"Ồ? Ở đâu? là thứ gì?"
Dương Phóng lập tức quay đầu, mở miệng hỏi.
Từ mấy ngày trước đó, hắn đã phân phó Thôi Ngự phát động nhân thủ, ra ngoài tìm kiếm vật liệu luyện chế Hoàng Cực đan và một loại kim loại cứng cỏi hơn so với Hắc Ma thiết.
Chiến giáp được đúc từ Hắc Ma thiết uy lực mặc dù mạnh, nhưng lại không ngăn nổi cao thủ Thánh Linh cảnh, cho nên lần này hắn chuẩn bị một bước đúng chỗ, để Nguyên Linh giáo, Thanh Long hội điều động toàn bộ, giúp mình tìm kiếm một loại đồ vật còn kinh khủng hơn so với Hắc Ma thiết.
Cứ như vậy, tối thiểu để hắn một đường tu luyện tới Thánh Linh đệ tam thiên thê cũng không cần phải tiếp tục phát sầu vì chiến giáp.
"Gọi là Cửu U Thiên Ma kim, vào ba ngày trước, ở một chỗ tổ chức tên là Từ Gia thương hội từ ngoài vực chuyển đến một đợt vật tư, chuẩn bị tiến về đấu giá ở Hắc Huyền thành, tuy nhiên ở sau khi đi qua Vạn Vân trấn, gặp phải một đám Ngư nhân cướp sạch, tất cả vật tư đều bị cướp đi toàn bộ, thương hội tổn thất nặng nề, khối Cửu U Thiên Ma kim kia cũng rơi vào trong tay Ngư nhân!"
Thôi Ngự mở miệng nói.
"Ngư nhân?"
Dương Phóng nhíu mày.
Bọn họ còn chưa yên tĩnh xuống sao?
"Vạn Vân trấn ở nơi nào?"
Hắn mở miệng hỏi thăm.
"Vạn Vân trấn một mực ở biên giới Bạch Trạch vực, từ trước đến nay thuộc về khu vực chiến loạn, đã rất lâu rồi hiếm khi được yên bình, đám Ngư nhân kia cũng là cướp sạch một đợt, sau đó thì lại bỏ chạy lần nữa, hiện tại có còn ở Vạn Vân trấn hay không nữa thì cũng không rõ ràng, thuộc hạ đang phía người đi điều tra."
Thôi Ngự nói.
"Được, để Thanh Long hội và Nguyên Linh giáo điều động toàn bộ, không cần biết phải bỏ ra cái giá lớn cỡ nào cần phải tìm cho ta được đám Ngư nhân kia."
Dương Phóng nói.
"Vâng, Giáo chủ!"
Thôi Ngự ôm quyền, nhanh chóng rời đi.
Dương Phóng cau mày, đi tới đi lui, trong lòng rất khó được bình yên.
Cửu U Thiên Ma kim!
Loại kim loại này, hắn từng nhìn thấy ở bên trong bí sử của Nguyên Linh giáo và Thần Vũ tông.
Vô cùng hiếm thấy, vô cùng cứng rắn, tuyệt đối là một trong những loại vật liệu cường đại nhất trong thiên địa, so với Hắc Ma thiết, âm Dương Huyền thiết còn mạnh hơn nhiều lắm.
Thời điểm luyện khí, dù chỉ hơi trộn lẫn một chút thôi cũng có thể làm cho độ cứng của binh khí trực tiếp tăng lên tới mấy lần, đạt tới mức độ khó mà tin nổi.
Từ một loại trình độ nào đó nói, loại vật liệu này chắc chắn là vật liệu mạnh nhất dưới thần linh!
Đặc biệt là ở dưới đêm tối, loại kim loại này càng là có thể tự động hấp thu tinh hoa của bóng tối, hình thành một lớp chất bích thật mỏng, khiến cho độ dẻo dai của nó càng thêm ba điểm.
Không được!
Để ngăn chặn bất kỳ thay đổi nào, hắn phải đích thân đến đó một chuyến.
Dù sao ở vào biên giới Bạch Trạch vực, chuyện gì cũng có thể xảy ra, nếu như bị đám Ngư nhân kia đưa ra bên ngoài, như vậy sẽ rất khó tìm được.
Sưu!
Nghĩ đến đây, thân hình Dương Phóng nhoáng một cái, trong nháy mắt biến mất khỏi tảng đá, hóa thành một đạo tàn ảnh, hướng phía xa lao tới, nhanh chóng đuổi theo về phía Thôi Ngự.
...
Một ngày sau.
Trên cánh đồng rộng mở.
Một ngôi làng đơn độc nằm ở đó, vô cùng hoang tàn, tràn ngập mùi máu tươi.
Ở đầu ngôi làng, có một gốc cây hòe cổ thụ đen ngòm giương nanh múa vuốt đứng ở đó.
Một đám quạ đen màu đen hót lên oa oa xung quanh cây hòe.
Xa xa có rất nhiều đàn quạ đen đang tha thẩn mổ mấy cỗ thi thể vừa mới chết không bao lâu, xa hơn là bầy sói hoang xuất ẩn.
Thân thể Dương Phóng, Thôi Ngự lập tức ngừng lại, ngẩng đầu lên, đưa mắt nhìn về bốn phía.
Dọc theo đường đi, để tiết kiệm thời gian, cả hai ngựa không ngừng vó, toàn bộ hành trình thi triển thân pháp chạy tới.
Dương Phóng đương nhiên sẽ không cảm thấy thế nào, nhưng thân thể Thôi Ngự thế mà có chút ăn không tiêu, vẻ mặt trắng bệch, không ngừng thở dốc, khò khè khò khè.
"Là nơi này sao?"
"Đúng vậy, đây chính là Vạn Vân trấn ở biên giới."
Thôi Ngự lồng ngực phập phồng, hắn đột nhiên giơ ngón tay về phía bên phải, nói: "Đi hướng kia chính là nội địa Vạn Vân trấn, Từ Gia thương hội là bị cướp ở phía nam."
"Đi!"
Dương Phóng mở miệng, thân thể lại lao vọt ra ngoài lần nữa.
Thôi Ngự cắn răng một cái nhanh chóng chạy theo đằng sau.
Bạn cần đăng nhập để bình luận