Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 415: Cả hai người đều chưa tới?

"Ha ha, tại hạ chỉ hy vọng sau này lúc chúng ta đi đường thủy, Thanh Long hội huynh đệ đừng làm khó dễ chúng ta là được."
Đại biểu Lý gia chắp tay cười nói.
Hiện tại Thần Vũ tông khai chiến với tổ chức Tà Đạo, Ngư nhân, toàn bộ Bạch trạch vực đều trở nên hỗn loạn.
Gia nhập Thanh Long hội thì ít nhất có thể cam đoan đường thủy của bọn họ được thông suốt, không nhận uy hiếp.
Hơn nữa, bọn họ cũng không phải chỉ gia nhập vào mỗi Thanh Long hội.
Bên ngoài tương tự cũng sẽ lấy lòng Thần Vũ tông.
Như vậy không cần biết là bên nào thắng, bọn họ sau này đều có đường lui.
"Dễ nói, chỉ cần các ngươi sau này tin tức đúng chỗ, Thanh Long hội sẽ không làm khó các ngươi."
Tần Chính vẻ mặt tươi cười, bình tĩnh nói: "Các ngươi lui xuống trước đi."
"Vâng, công tử!"
Đại biểu ba gia tộc liên tục chắp tay miệng nở nụ cười cung kính rời khỏi nơi này.
Tần Chính trên mặt hiện lên nụ cười châm chọc, hắn nhìn chằm chằm vào thân ảnh của bọn họ.
"Mấy tên gió thổi chiều nào theo chiều đó này, lúc bình thường được Thần Vũ tông bảo hộ, bọn họ thế nhưng là không ít lần làm khó xử Thanh Long hội ta, hiện tại Thần Vũ tông sắp không ổn thế mà lại muốn gia nhập vào Thanh Long hội ta, hơn nữa còn bí mật gia nhập? Nghĩ hay thật!"
"Công tử, vậy theo ý ngươi thì?"
Một tên cao thủ Thập phẩm bên cạnh mở miệng dò hỏi.
"Lợi dụng xong thì giết chết toàn bộ!"
Tần Chinh nói với giọng điệu lãnh đạm, "Mấy gia tộc này không có bản lĩnh nào khác, nhưng bản lĩnh vơ vét của cải thì ngược lại từng cái đều là nhất tuyệt, sau này diệt bọn họ, của cải của bọn họ vừa đúng thành toàn cho chúng ta."
"Vâng, công tử!"
"Đúng rồi, mấy người Ngô trưởng lão bọn họ đã tới chưa?"
Tần Chính hỏi.
"Còn chưa."
"Làm sao mà còn chưa tới? Không phải đã nói tối nay huyết tế giúp ta tới xác định vị trí của Thần chủng sao?"
Tần Chính cau mày, lộ ra một chút vẻ không hài lòng, nói: "Cả hai người đều chưa tới?"
"Đúng vậy, có thể trên đường đi có việc nên chậm trễ."
Thập phẩm bên cạnh mở miệng nói.
"Như vậy đi, chính chúng ta bắt đầu, không cần phải chờ bọn họ."
Tần Chính âm trầm nói.
"Công tử không được, nhỡ đâu dẫn cao thủ Thần Vũ tông tới vậy thì phiền phức lớn lắm."
Vị cao thủ Thập phẩm kia biến sắc, vội vàng khuyên can.
Có hai vị trưởng lão Siêu phẩm ở đây, bọn họ mới có thể bảo đảm không lo.
Nhưng hiện tại bọn họ còn chưa đến, loại chuyện lớn này tốt nhất đừng thăm dò tùy tiện, nhỡ đâu đưa tới động tĩnh quá lớn, làm cho cường giả Siêu phẩm để ý tới vậy thì bọn họ sẽ làm áo cưới cho người khác.
"Cái này không được, cái kia cũng không được, chẳng lẽ bản công tử muốn vĩnh viễn bị bọn họ quản chế sao?"
Vẻ mặt Tần Chính phát lạnh.
"Không dám!"
Cao thủ Thập phẩm kia vội vàng cúi đầu nói.
Tần Chính hừ lạnh một cái, sắc mặt âm trầm, hai con ngươi đang nhanh chóng chuyển động.
Trong lúc vô thanh vô tức.
Ngoài sân có một cơn gió thoảng qua, mang theo chút se lạnh.
Ánh đèn bên trong đèn lồng đều trở nên chập chờn.
Tần Chính theo bản năng nắm quần áo thật chặt, nói với giọng điệu lạnh lùng: "Các ngươi ở chỗ này quan sát, ta đi vào nghỉ ngơi một chút."
"Vâng, công tử."
Cao thủ Thập phẩm kia khom người nói.
Tần Chính mặt không biểu tình đi về phía phương hướng một gian phòng.
Một thời gian trôi qua.
Cả sân trở nên yên tĩnh hơn, kim rơi xuống tạo ra âm thanh cũng có thể nghe được.
Không còn có bất kỳ âm thanh nào nữa.
Ngay sau đó các bó đuốc cũng lần lượt bị dập tắt, trở nên tối đen như mực.
Kẹt kẹt.
Từng tiếng mở cửa phòng phát ra âm thanh chói tai.
Cánh cửa đóng chặt bị từ bên ngoài chậm rãi đẩy ra, mang theo một luồng gió lạnh kỳ dị, lá rụng bay khắp nơi trên mặt đất.
Chỉ thấy bên ngoài cửa chính, một bóng người thân thể khôi ngô cao chừng hai mét, trên người mặc bộ giáp đên nhánh, đứng lặng lẽ ở đó, không động đậy.
Dưới ánh trăng mông lung chiếu xuống.
Một bóng đen cực lớn tự động đi vào trong sân, mang theo mấy phần cảm giác ngột ngạt.
Với đôi mắt sâu thẳm, lặng lẽ nhìn quanh sân.
Một lát sau.
Dường như đã chắc chắn về sự an toàn, nặng nề bước từng bước về phía trước.
Trong sân, từng bóng người rải rác khắp nơi, không còn hơi thở, tất cả đều không động đậy.
Cho dù là Thập phẩm, vào lúc này cũng có ý thức mơ hồ, thất khiếu chảy máu.
Kít!
Bóng người cao lớn chậm rãi đẩy cửa phòng trước mặt ra.
Bên trong gian phòng, Tần Chính lảo đà lảo đảo, ánh mắt mê ly, thân thể giống như đang cố gắng chống đỡ, nhưng đầu óc lại không ngừng truyền đến cảm giác choáng váng, bất kể như thế nào cũng khó mà duy trì
Trong sự mơ hồ, hắn chỉ thấy bóng đen trước mặt vô cùng cao lớn.
Giống như cột chống trời, che lấp toàn bộ tầm nhìn của hắn, mang đến một cỗ áp bách khó diễn tả.
"Ai. . . Là ai. . ."
Tần Chính nói với giọng điệu khó khăn, thân thể lảo đảo, chạy về phía một bên, ý đồ chạy trốn.
Bóng người cao lớn không có biểu hiện gì trên khuôn mặt và không nói gì.
Một đạo kiếm quang màu vàng đột nhiên sáng lên, bao phủ về phía thân thể của Tần Chính.
Tần Chính hít thở khó khăn, vẻ mặt trắng bệch, chỉ cảm thấy trên dưới toàn thân tất cả mọi nơi đều cảm thấy vô cùng khó chịu, vội vàng mở miệng kêu to, "Ngươi đâu, nhanh tới ..."
Phốc phốc!
Giọng nói im bặt mà dừng.
Tất cả lại trở về với yên tĩnh.
Tần Chính trợn to mắt, mặt lộ vẻ tuyệt vọng, nặng nề ngã nhào xuống đất.
Bóng người cao lớn cất bước đi qua, ngồi xổm xuống, bắt đầu lục lọi tìm kiếm ở trên người của Tần Chính.
Một lát sau.
Một tấm da thú cổ xưa được mò đi ra từ trên người của Tần Chính.
Sau đó bóng người cao lớn ra khỏi phòng, từng bước một đi về phía trước những cái rương lớn kia, mở từng cái nắp rương ra một, bên trong toàn là vàng bạc châu báu rực rỡ muôn màu ...
. . .
Cảnh giới Siêu phẩm, tổng điểm kinh nghiệm là 15000, 5000 điểm đầu tiên là đệ nhất quan, 5000 điểm ở giữa là đệ nhị quan, 5000 điểm cuối cùng là đệ tam quan.
Bạn cần đăng nhập để bình luận