Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 914 - Diệp Huyền



Chương 914 - Diệp Huyền




Sau cơn mưa trời lại sáng.
Gió nhẹ thổi hiu hiu.
Trên mặt nước rộng lớn có từng lớp gợn sóng li ti.
Một chiếc thuyền có mái hiên lặng lẽ dừng lại giữa hồ.
Dương Phóng đầu đội mũ rộng vành, trong tay cầm cần câu, xếp bằng khồi ở khu vực đầu thuyền, thảnh thơi câu cá, tu tâm dưỡng tính, toàn bộ tâm trạng đều vô cùng tĩnh lặng.
Cách đó không xa.
Một chiếc thuyền nhỏ lặng lẽ tiến đến và dừng lại cách đó không xa.
Diệp Huyền, trên người mặc trường bào màu trắng, mái tóc đen dài buộc lại, một mặt mỉm cười lộ ra vẻ lấy lòng, mang theo một hộp thức ăn tinh xảo và yên lặng chờ đợi cách đó không xa.
Là một trong những người đi đầu trong số những người xuyên không của Ma Đô, trong lòng Diệp Huyền không thể nói là không phiền muộn, tuy nhiên cho dù có phiền muộn lớn hơn nữa, nhưng sau khi thấy được Dương Phóng ngồi xếp bằng không động đậy ở phía trước, cỗ cảm giác phiền muộn này chẳng mấy chốc đã tiêu tán, biến thành vẻ nồng nhiệt.
Cường giả!
Chắc chắn là cường giả siêu cấp!
Ánh mắt của hắn chăm chú nhìn vào Dương Phóng.
Trước đây không lâu, một vị nguyên lão trong gia tộc đến đây thị sát, may mắn nhìn thấy được Dương Phóng lúc đó đang đi dạo, sau đó mới biết rằng viện tử mà đối phương thuê lại chính là một trạch viện đang bỏ hoang của nhà mình, lúc đó hắn rất ngạc nhiên, lập tức lặng lẽ nói cho Diệp Huyền, đối phương là một tồn tại có thực lực cực mạnh.
Cho nên, từ đó về sau, Diệp Huyền mỗi ngày đều dành chút thời gian ra ngoài, mặt dày mày dạn, đến đây hỏi han ân cần với Dương Phóng, đưa ra đủ loại đồ vật.
Hắn thực sự không nghĩ tới, loại tình tiết cực kỳ cũ kỹ trong tiểu thuyết này lại để cho chính mình gặp phải.
Viện tử người này thuê lại là viện tử của nhà hắn, lại còn là một tồn tại khó có thể tưởng tượng!
Theo phán đoán của vị nguyên lão kia, đối phương rất có thể là Thánh Linh trong lời đồn!
Kể từ đó, Diệp Huyền đương nhiên sẽ không từ bỏ.
Phải biết toàn bộ Diệp gia của bọn họ bây giờ cũng mới chỉ có một vị Thánh Linh, hơn nữa tuổi tác đã lớn rồi, chẳng mấy chốc mà sẽ xuống mồ, nếu như hắn có thể lấy lòng được vị 'Tiền bối' trước mắt này, để cho vị 'Tiền bối' này thu hắn làm đồ đệ, như vậy địa vị của Diệp gia hắn càng thêm vững vàng, thậm chí ở bên trong những người xuyên không cũng chắc chắn có thể bỏ xa một nhóm lớn người.
Mặc dù da mặt của hắn cực dày.
Dù là vị 'Tiền bối' này có thần sắc lãnh đạm, chưa từng nhìn thẳng hắn, nhưng hắn cũng không có cảm giác gì.
Dựa theo miêu tả trong các loại tiểu thuyết ở kiếp trước, loại cường giả này tự nhiên sẽ có tính tình nhất định.
Nhưng hắn tin tưởng, chỉ cần bản thân mình mỗi ngày kiên trì thì sớm muộn cũng sẽ có ngày làm cho đối phương cảm động, xem như người đá thì cũng có thể bị hắn lay động.
Tuy nhiên!
Diệp Huyền bất kể như thế nào cũng không nghĩ tới, vị cường giả bí ẩn trong mắt của hắn này thật ra thì cũng là một người xuyên không.
Bên trong thuyền mái hiên.
Dương Phóng không động đậy, sớm đã cảm ứng được Diệp Huyền đã đến, trên mặt không thể không lộ ra vẻ cổ quái.
Hắn cũng không nghĩ tới, thế mà lại gặp được Diệp Huyền ở Thiên Linh thành!
Ở vào sự kiện giao lưu trước đây không lâu ở thế giới hiện thực, hắn mới vừa gặp đối phương xong!
Đối phương lúc đó thế nhưng là một bộ dáng vẻ kiêu căng khó thuần!
Nhưng bây giờ đến Thiên Linh thành, đối phương lại kính cẩn đối với mình như thế?
Điều này làm cho Dương Phóng không thể không cảm khái một chút.
Nhưng không thể không nói, Diệp Huyền có thể lăn lộn được ở thế giới này tự nhiên cũng có đạo lý riêng, riêng loại nắm chắc đối với kỳ ngộ này, người Lam tinh khác lại có ai có thể làm được?
Đột nhiên!
Trên mặt hồ truyền đến tiếng động, mấy chiếc thuyền hoa từ cách đó không xa đi tới.
Một đám công tử ca chơi trò bịt mắt, cười ha ha, lao về phía một số nữ tử trẻ tuổi ở trên boong tàu, những nữ tử kia tất cả đều ăn mặc hở hang, cực kỳ hở hang, phát ra những tràng cười the thé rồi nhanh chóng né tránh.
Thuyền hoa càng ngày càng gần, tạo nên rất nhiều gợn sóng.
Khiến cho việc câu cá bên này của Dương Phóng cũng bắt đầu bị ảnh hưởng lớn, chân mày không thể không hơi cau lại.
Diệp Huyền chẳng mấy chốc cũng ý thức được điểm này, lập tức nói với lão giả bên cạnh.
Lão giả kia khẽ gật đầu, thân thể nhanh chóng lướt tới.
Gần như ngay sau đó!
Mấy công tử ca và một đám thiếu nữ trẻ tuổi ở trên thuyền hoa, tất cả đều bị lão giả đột nhiên xuất hiện làm cho giật nảy cả mình.
Sau đó ánh mắt lão giả phát lạnh, tay áo hất lên, lập tức đánh ngất mấy người.
Những người khác vô cùng hoảng sợ, vội vàng bắt đầu chèo thuyền rời đi.
Dương Phóng không thể không khẽ lắc đầu.
Sau khi bị quậy này, tâm trạng câu cá của hắn hoàn toàn biến mất.
Thu hồi cần câu, Dương Phóng vươn người đứng dậy, ống tay áo tung bay, mái tóc dài đen dày tán loạn sau lưng, toàn thân cường tráng.
Thuyền mái hiên dưới chân, không gió mà đi, hướng về phía nơi ở.
"Tiền bối."
Diệp Huyền nở ra nụ cười tươi, vội vàng tiến ra đón.
"Ta cần yên tĩnh một chút."
Dương Phóng bình tĩnh trả lời.
"Vâng, tiền bối, nơi này có đồ ăn ngon, lấy từ Vân Hương lâu mang tới, vẫn còn nóng, còn xin tiền bối nhận lấy."
Diệp Huyền lập tức lấy hộp cơm ra, cung kính mà nói.
Dương Phóng nhướng mày, tay áo quét qua.
Hộp thức ăn bằng gỗ đàn hương màu đen lập tức bay ra khỏi rơi vào trong tay Dương Phóng.
Diệp Huyền mừng thầm trong lòng.
Vị tiền bối này nhận lấy hộp cơm của chính mình!
Đây chính là có tiến triển rất lớn!
P/S: Ta thích nào ... chương 4



Bạn cần đăng nhập để bình luận