Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 814 - Nghịch tử, nghịch tử a.



Chương 814 - Nghịch tử, nghịch tử a.




"Cha ta không có sao chứ?"
Liễu Vân vội vàng hỏi thăm.
"Yên tâm, cha ngươi tự có biện pháp ẩn trốn, tuyệt sẽ không xảy ra chuyện gì."
Dương Phóng mở miệng nói.
"Được, vậy ta bằng lòng đi theo Tiêu tiên sinh."
Mặt mũi Liễu Vân tràn đầy vẻ mong chờ, vội vàng mở miệng nói.
"Rất tốt, nếu như ngươi đi theo ta, ta thu ngươi làm đệ tử ký danh."
Dương Phóng mỉm cười nói.
"Đệ tử Liễu Vân bái kiến sư tôn!"
Liễu Vân vẻ mặt vui mừng, không nghĩ ngợi chút nào, lập tức quỳ rạp xuống đất.
Nhưng hắn hoàn toàn không nhận thấy vẻ mặt u ám trên khuôn mặt của cha mình.
"Ừm, đứng lên đi."
Dương Phóng mở miệng khẽ nói, rồi nhìn về phía Liễu Tiên Quyền, nói: "Liễu Đan sư, lần này ngươi có thể yên tâm, con của ngươi có ta chăm sóc, tuyệt sẽ không có chuyện gì xảy ra, còn xin ngươi luyện đan cho tốt."
Liễu Tiên Quyền trong lòng co quắp, hắn âm thầm nghiến răng, hận không thể đập chết nghịch tử của mình!
Tiểu súc sinh hoàn toàn không nhận rõ tình thế!
Một lát sau.
Liễu Tiên Quyền nở ra nụ cười đắng chát, nói: "Thủ đoạn hay, thủ đoạn của Tiêu huynh đệ thực sự hay."
"Đi thôi, ta tiễn Liễu Đan sư tiến về chỗ ở."
Dương Phóng khẽ mỉm cười.
Liễu Tiên Quyền biết không từ chối được Dương Phóng, đành phải thở dài một tiếng, nhân lúc trời còn tối rời khỏi nơi này.
···
Sắc trời chuyển sáng.
Tuyết lớn còn chưa ngừng.
Khắp thiên địa là một mảnh trắng xóa.
Đưa mắt nhìn, mênh mông vô biên.
Trong một hẻm núi bí ẩn và vắng lặng.
Ba người Dương Phóng, Liễu Tiên Quyền xuất hiện ở đây.
Vài ngôi nhà trúc lặng lẽ đứng trong hẻm núi, ngoài ra còn có một cái tiểu viện chiếm diện tích rộng lớn.
"Liễu Đan sư đúng là rất biết hưởng thụ, nơi này hoàn cảnh ưu nhã, tương đối vắng vẻ, trong khoảng thời gian ngắn không cần lo lắng bị quấy rầy."
Dương Phóng ngẩng đầu lên, quan sát xung quanh.
"Còn được, còn được."
Liễu Tiên Quyền ngượng ngùng nói.
"Đưa mấy viên đan dược đã luyện được trước đó đưa cho ta đi."
Dương Phóng mở miệng nói.
Liễu Tiên Quyền lập tức lấy ra hai cái bình sứ để ở trong bọc ra.
Theo thứ tự là năm viên Tử Nguyên đan và bảy viên Hoàng Cực đan.
Dương Phóng kiểm tra cẩn thận, sau khi xác nhận không có vấn đề, bình thản nói ra: "Liễu Đan sư, đã như vậy, vậy ta không ở lâu thêm, ngươi tốt nhất chữa thương cho thật tốt, bây giờ ta mang theo quý công tử rời đi."
"Chờ một chút, có thể cho ta nói với nghịch tử của ta mấy câu hay không."
Liễu Tiên Quyền vội vàng mở miệng.
Uy hiếp lớn nhất đời này của hắn cũng chính là đứa con trai này của hắn.
Vì con của hắn, hắn gần như chuyện gì cũng có thể đáp ứng.
"Nói đi, ta chờ ở bên ngoài."
Dương Phóng trả lời rồi đi ra ngoài cửa.
"Vân nhi, sau này đi theo bên cạnh Tiêu huynh đệ, ngươi nhất định phải nghe lời, tuyệt đối không được chọc cho Tiêu huynh đệ tức giận, còn nữa, người ta bảo ngươi làm gì thì ngươi làm cái đó ..."
Liễu Tiên Quyền cưỡng ép nhịn rơi nước mắt, cắn răng nói.
"Cha, ta biết rồi, làm sao mà ngươi cứ lề mề chậm chạp vậy."
Liễu Vân mở miệng nói.
"Nghịch tử!"
Liễu Tiên Quyền tức giận mắng, sau đó từ trong ngực âm thầm lấy ra một quyển thư tịch màu đen, nhỏ giọng nói: "Quyển sách này là tâm đắc luyện đan cả đời của ta, lúc ngươi không có việc gì làm, phải chịu khó đọc cho tốt, dù không muốn học cũng phải thuộc lòng mọi thứ trong đó."
"Không có hứng thú."
Liễu Vân nhìn thoáng qua, không khách khí chút nào.
"Ngươi!"
Liễu Tiên Quyền tức run rẩy, cắn răng nói: "Nhận!"
Hắn cưỡng ép nhét vào trong ngực Liễu Vân.
Liễu Vân lộ ra vẻ mặt khó chịu, nhưng vẫn nhận lấy.
Liễu Tiên Quyền thở dài lần nữa, không thể ngừng dông dài thêm vài câu.
Đến cuối cùng Liễu Vân không nhịn nổi được nữa lập tức cắt ngang lời nói của cha hắn, lập tức rời khỏi đây dưới cơn giận dữ của Liễu Tiên Quyền.
"Sư tôn, chúng ta đi thôi."
Bên ngoài, Liễu Viên một mặt tươi cười.
Dương Phóng quay đầu nhìn thoáng qua Liễu Tiên Quyền trông chờ mòn mỏi, nhịn không được khẽ lắc đầu, lập tức rời khỏi nơi này.
Người ta nói rằng khi con đi xa ngàn dặm, mẹ lo lắng.
Không nghĩ tới cha Liễu Vân cũng là như thế.
Hai người dần dần đi xa, chẳng mấy chốc đã biến mất khỏi hẻm núi.
"Nghịch tử, nghịch tử a."
Liễu Tiên Quyền liên tục giẫm chân.
···
Một ngày sau.
Trong khu rừng rậm rạp.
Tiếng bước chân vang lên, giẫm trên tuyết đọng phát ra tiếng xoạt xoạt.
Hai bóng người một trước một sau đi sâu vào trong khu rừng phía trước.
Liễu Vân đã thay đổi tăng bào trnee người, mặc vào một bộ miên bào màu trắng, bên hông đeo ngọc bội, trong tay cầm theo bảo kiếm, giống như ngọc công tử nhẹ nhàng.
Điều bất hợp lý duy nhất là cái đầu trọc lóc, không có lấy một sợi tóc.
"Sư tôn, chúng ta phải đi tới đâu?"
Liễu Vân nhịn không được mà hỏi.
"Bạch Trạch vực."
Dương Phóng đi ở phía trước, nói với giọng bình thản.
"Bạch Trạch vực?"
Hai mắt Liễu Vân giật một cái, vui vẻ nói: "Là muốn đến Bạch Trạch vực để lịch luyện sao?"
"Đúng!"
Dương Phóng trả lời, tiếp tục bước đi.
Khi tiến sâu vào trong rừng, đột nhiên, Dương Phóng dừng bước lại, nhẹ nhàng hít hà khí tức trong rừng, ánh mắt ngưng trọng.
"Sư tôn? Sao vậy?"
Liễu Vân nghi ngờ nói.
"Đi!"
Dương Phóng khẽ quát một tiếng, nắm lấy thân thể Liễu Vân lóe lên một cái, nhanh chóng lao về phía trước.
Không lâu sau đã xuất hiện ở sâu trong rừng.
Bên trong một cái hang động cực kỳ kín đáo.
Chỉ thấy ở ngoài cửa hang, có ba thi thể nằm ở đây, máu trên người đã khô, trên người có mùi hôi thối nhàn nhạt.
Dương Phóng mặt không biểu tình, xuất hiện trước mặt ba bộ thi thể, nhẹ nhàng đẩy ra, trong lòng trầm xuống.
Bạch Trạch vực quả nhiên có chuyện xảy ra!
Đây là ba tên trưởng lão của Thanh Long hội!
P/S: Ta thích nào ... chương 10



Bạn cần đăng nhập để bình luận