Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 435: Hộp gỗ thần bí

Mưa phùn rơi xuống được chân khí hộ thể của hắn tự động bắn ra.
Không làm ướt thân thể của hắn một chút nào.
Khuôn mặt sâu sắc, sắc như là con dao.
Hai con ngươi sâu không lường được, một mảnh đen nhánh.
Chính là người trước đó ngồi uống rượu trong quán rượu!
Người đàn ông mặt vàng như nghệ kinh hãi trong lòng.
Gia hỏa này!
Tới từ lúc nào?
"Lui!"
Ầm ầm!
Người đàn ông mặt vàng như nghệ nắm bắt thời cơ cực nhanh, bàn chân giẫm mạnh, bước ra khỏi vũng nước lớn trên mặt đất, thân thể đột nhiên bắn ngược ra sau, quần áo phát ra tiếng lạch phạch, giống như một quả đạn pháo nhanh chóng lui về phía đằng sau.
Người này có thể vô thanh vô tức ngăn ở trước mặt mình, thực lực chắc chắn cao thâm.
Không cần thiết phải cứng đối cứng với hắn.
Chỉ cần chạy tới cứ điểm tự nhiên có đồng bạn tiếp ứng.
Tuy nhiên
Ở vào lúc hắn vừa mới lùi lại!
Bóng đen trước mặt lóe lên, quả thực giống như dịch chuyển tức thời, bóng người đối diện trong nháy mắt liền xuất hiện ở trước mặt hắn.
Người đàn ông mặt vàng như nghệ giật nảy cả mình, quả thực không dám tin vào hai mắt của mình.
"Thất Tinh quyền!"
Ầm ầm ầm ầm!
Hắn không cần nghĩ ngơi, tung ra hai nắm đấm, dày đặc giống như tàn ảnh, nổ vang ầm ầm, liên hoàn đánh về phía thân thể của Dương Phóng.
Tất cả quyền ảnh tiếp cận Dương Phóng, tất cả đều tự động biến mất, người đàn ông mặt vàng như nghệ bị phản chấn đến hai tay đau nhói, giống như thể nổ tung vậy.
"Ngươi!"
Mặt mũi hắn tràn đầy hoảng sợ.
Siêu phẩm?
Ầm!
Một quyền nặng nề đã giáng thẳng xuống ngực hắn, lập tức đánh nát xương ngực của hắn, thân thể hắn bay ngược ra đằng sau hung hăng rơi vào nơi xa, kinh mạch toàn thân vỡ nát, phun ra máu tươi.
Ngay lập tức mất năng lực hành động.
Lạch cạch!
Dương Phóng bước chân ra ngoài, mang theo từng mảnh từng mảnh nước đọng, đi về phía thân thể của hắn, thuận tay cầm lấy cái bao từ trên người của hắn.
"Để cho ta xem xem, đó là cái thứ gì?"
...
Mưa phùn rơi rả rích không ngừng.
Dương Phóng đứng ở dưới màn mưa, nhẹ nhàng mở bao vải màu vàng trong tay ra, lông mày khẽ nhíu lên.
Bên trong chứa một cái hộp gỗ lớn màu đen, ước chừng khoảng ba mươi centimet.
Trên cái hộp còn được quấn kỹ càng bằng dây xích nhỏ.
Còn có lá bùa màu vàng, thoạt nhìn giống như đang ong ấn cái gì.
Rất có một loại khí tức thần bí khó lường.
"Đây là cái gì?"
Dương Phóng hỏi người đàn ông mặt vàng như nghệ nằm trên mặt đất.
Người đàn ông mặt vàng như nghệ khẽ nghiến răng và quay đầu sang một bên mà không nói lời nào.
"Không nói cũng không sao, lát nữa lại xử lý ngươi."
Dương Phóng mở miệng.
Trên người đàn ông mặt vàng như nghệ có khí tức của Ngư nhân trên người.
Không cần nghĩ nhiều cũng biết thường xuyên trà trộn một chỗ với Ngư nhân.
Nhất định phải điều tra cho thật tốt mới được.
Hắn buộc bao vải vàng bao bọc bên ngoài lên lần nữa, sau đó lấy ra một viên thuốc, trực tiếp nhét vào trong miệng của người đàn ông mặt vàng như nghệ, ép buộc nuốt vào, bàn tay bộp một cái tháo khớp cằm, không tiếp tục để ý tới, sau đó đưa ánh mắt nhìn về phía cách đó không xa.
Bên trong màn mưa.
Ba người đàn ông thân thể khôi ngộ chạy tới với tốc độ cực nhanh, chân khí bao trùm quanh người, đang một đường điên cuồng đuổi theo mà đến, bàn chân bước ra, nổ vang ầm ầm, bọt nước bắt ra xung quanh.
Chỉ có điều, vừa lao tới, sắc mặt bọn họ đều thay đổi, cùng nhau dừng lại, nhìn về phía trước.
Khi họ nhận thấy Dương Phóng và người đàn ông mặt vàng như nghệ nằm trên đất, ba người đàn ông khôi ngô này giật mình trong lòng, không nghĩ ngợi chút nào, nhanh chóng rút lui.
"Có cao thủ!"
"Đi!"
Dừng lại!
Bóng đen trước mặt lập tức lao về phía bọn họ, như tia chớp nhanh chóng tung quyền.
Phịch! Phịch! Phịch!
Liên tục ba tiếng trầm đục phát ra, máu tươi phun trào.
Thân thể của ba người đàn ông khôi ngô đều nặng nề bay ngược ra đằng sau, hai mắt mở to, vẻ mặt kinh hãi, giống như diều đứt dây.
Cho dù bọn họ có tu vi Thập phẩm đỉnh phong cũng hoàn toàn không đủ, máu phun ra từ miệng, xương sống của họ bị gãy, hung hăng rơi mạnh ở nơi xa, bắn tung tóe những bọt nước.
Dương Phóng thu hồi nắm đấm, nhanh chân đi tới, bắt đầu lục lọi vơ vét trên người của bọn họ.
Một lát sau, trực tiếp tìm được ba túi bạc vụn, cất vào trong ngực, sau đó nhìn cũng chẳng thèm nhìn, lập tức đi tới nhấc thân thể của người đàn ông mặt vàng như nghệ kia lên, nhanh chóng rời khỏi nơi này.
Ba người đàn ông khôi ngô đều trúng kịch độc của hắn, thần tiên cũng khó cứu.
Không cần thiết phải tiếp tục lãng phí thời gian.
Sưu sưu sưu!
Nhoáng lên mấy cái, Dương Phóng đã nhanh chóng biến mất.
Cho đến lúc này.
Đám đệ tử Thanh Thành viện kia mới nhanh chóng lao tới, thi nhau lộ ra vẻ mặt kinh hãi.
. . .
Bên trong quán rượu
Đám đông hoảng sợ.
Hai tăng nhân trẻ tuổi bị thương nặng được người nhanh chóng khiêng về.
Một người trong đó đã chết thảm.
Người còn lại thì hơi thở mong manh, mặt như giấy vàng.
Thân thể Dương Phóng lại từ ngoài cửa trở về đây, khi thấy một người còn có hơi thở, lập tức cất bước đi tới gần.
Mọi người thấy hắn máng theo người đàn ông mặt vàng như nghệ đi tới, thi nhau lùi về phía sau, không dám đến gần.
Dương Phóng kiểm tra thương thế của vị tăng nhân kia một cách cẩn thận, lập tức cau mày lại.
Đối phương bị đánh lõm ngực, toàn bộ nội tạng quan trọng đều đã vỡ nát, ngay cả thần tiên cũng không cứu được hắn.
"Đại sư, bên trong cái bao chứa cái gì?"
Dương Phóng hỏi thăm.
"Khụ khụ ... không nên ... không nên mở ra, nguy ... nguy hiểm ... chôn sâu, tuyệt đối ... không nên mở ra ..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận