Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 425: Hắc Ma thiết

Lão giả cao gầy nặn ra nụ cười mỉm, đi tới gần Tần Thiên Liệt, vươn một ngón tay khô gầy ra nhẹ nhàng nhúng vào máu của Tần Thiên Liệt, đặt vết máu vào lòng bàn tay của mình, sau đó hợp hai tay lại, kết xuất ra một loại động tác huyền bí thần bí.
Ầm!
Một cỗ khí thế cường đại mà âm trầm lập tức tỏa ra từ trong thân thể của lão giả cao gầy, trùng trùng điệp điệp, khiến cho nhiệt độ bốn phương tám hướng xung quanh đều đang giảm xuống một cách nhanh chóng, gió lạnh thét gào, vù vù rung động.
Sau đó, lòng bàn tay của lão giả phát ra ánh sáng xanh lục, tách hai tay ra.
Xoát!
Giọt máu đỏ tươi trong lòng bàn tay lập tức bay ra, lao về phía một thoát các thi thể mơ hồ trước mặt, trực tiếp rơi vào trên một bộ thi thể thảm không nỡ nhìn nhất ở bên phải.
Tần Thiên Liệt híp mắt lại, sau đó nhanh chóng lao tới trước cỗ thi thể bị đốt cháy khét tới mơ hồ kia, lục lọi tìm tòi trên người Tần Chính.
Một lúc sau vẻ mặt hắn càng trở nên âm trầm.
Quả nhiên không thấy Đạo đồ.
"Tần hội trưởng, tạm thời nhường một chút, lão hủ muốn tiếp tục thi triển bí thuật."
Lão giả cao gầy cất bước đi tới, khẽ ho khan, nở ra nụ cười mỉm.
Tần Thiên Liệt không nói một lời, trực tiếp đứng ở một bên.
Chỉ thấy lão giả cao gầy này cúi người xuống, dùng năm ngón tay nắm lấy cái đầu mơ hồ của Tần Chính, đột nhiên bóp chặt đầu Tần Chính, sau đó lại dùng một ngón tay khác trực tiếp đâm vào phần huyệt bách hội trên đỉnh đầu của Tần Chính, phốc một tiếng, nhanh chóng khuấy động trong đó.
Không bao lâu sau, lập tức trực tiếp lấy ra một giọt chất lỏng màu trắng sẫm, tràn ngập hôi thối khó tả.
Trên mặt lão giả nặn ra nụ cười mỉm, nói; "Tần hội trưởng, ngươi nuốt thứ này vào!"
Sưu!
Hắn cong ngón búng ra, chất lỏng màu trắng bay thẳng về phía Tần Thiên Liệt.
Tần Thiên Liệt vẻ mặt âm trầm, lập tức há miệng, một ngụm nuốt vào, sau đó nhắm hai mắt lại và cảm nhận.
Ầm!
Trong đầu, hiện lên bức tranh hỗn loạn, sương trắng nhấp nhô.
Ở trong mơ hồ, một bóng đen cao lớn mờ ảo xuất hiện.
Trên người mặc một bộ giáp đen dữ tợn, khuôn mặt mơ hồ, tay cầm một thanh trường kiếm màu vàng kim, chợt lóe lên.
Xoát!
Tần Thiên Liệt mở mắt ra, nói với giọng nói khàn khàn, đôi mắt đỏ hoe.
"Là hắn!"
. . .
Bên trong Nam Sơn thành.
Dòng người qua lại dường như đã giảm đi rất nhiều, có một bầu không khí ảm đạm.
Trong một cửa hàng lớn phía bắc nam.
"Khách quan muốn tìm một số kim loại còn cứng hơn so với Minh thiết sao?"
Chưởng quỹ ngẩng đầu lên nhìn về phía Dương Phóng.
"Đúng vậy, không biết bên chưởng quỹ có hay không?"
Dương Phóng hỏi.
"Cái này ... nếu như ở vào nửa năm trước đúng là có một khối lớn, tuy nhiên cũng đáng tiếc, sớm đã bị người mua rồi, thứ này từ trước đến nay hiếm thấy, mỗi lần xuất hiện, trên cơ bản đều sẽ bị người tranh đoạt điên cuồng, khách quan xem như tới chậm."
Chưởng quỹ lắc đầu.
"Vậy không biết kim loại nào còn muốn cứng rắn hơn so với loại Minh thiết kia?"
Dương Phóng hỏi thăm lần nữa.
Đột nhiên hắn lấy ra hai lượng bạc từ trong ngực, đưa cho chưởng quỹ.
Chưởng quỹ mỉm cười, cũng không có từ chối, nói: "Nói thật ra kim loại còn cứng hơn so với Minh thiết trên cơ bản đã không nhiều lắm, đối với phần lớn người mà nói, Minh thiết chính là kim loại mạnh nhất, ta biết chỉ có hai loại, một loại gọi là âm Dương Huyết thiết, một loại còn lại gọi là Hắc Ma thiết, cả hai vật liệu này đều rất đặc biệt, âm Dương Huyền thiết thích hợp đúc kiếm nhất, một khi đúc thành, rót chân khí vào, trong thân kiếm có cả lực lượng âm hàn và lực lượng hỏa nhiệt, có thể đột nhiên tăng thêm ba phần uy lực, mà Hắc Ma Thiết không có loại ưu điểm này, Hắc Ma thiết chỉ đơn thuần là cứng rắn, độ cứng so với âm Dương Huyền thiết còn cứng hơn ba phần, cửa hàng sắt bình thường căn bản không rèn đúc được, chỉ có một số thế lực đặc biệt lớn mới có thực lực rèn đúc thứ này!"
"Hắc Ma thiết ..."
Dương Phóng vẻ mặt khẽ động, nói: "Nửa năm trước, khối mà quý cửa hàng bán ra là loại nào?"
"Chính là Hắc Ma thiết, khoảng hơn ba trăm cân, được Trần Thừa Phong - Thiếu viện chủ của Vân Ưng viện mua đi, có điều hắn chắc chắn không dùng đến khối lớn như vậy, nếu như ngươi cảm thấy hứng thú thì có thể đi tìm hắn hỏi một chút!"
Chưởng quỹ mỉm cười.
"Được, đa tạ."
Dương Phóng gật đầu, rời khỏi nơi này.
Chưởng quỹ lấy bạc vụn trong tay ra, quan sát lần nữa, lộ ra nụ cười mỉm.
Hai lượng bạc này, ít nhất có thể bù đắp được nửa tháng tiền công của hắn.
Tiền này kiếm được cũng quá dễ dàng!
Nơi xa.
Dương Phóng nhíu mày, trong lòng suy tư.
Vân Ưng viện ...
Đây cũng không phải là một nơi tốt đẹp để ở cùng.
Hắn ta vẫn nhớ rằng trước đây khi chính mình đi tố cáo chuyện của Ngô Tam Giang, ngoại trừ Kim Cương viện làm khó chính mình ra, còn lại chính là Vân Ưng viện và Thanh Thành viện.
Cho nên!
Hắn chỉ có thể thở dài trong lòng đành phải tạm bỏ cuộc.
Cùng lắm thì chạy qua nhiều chỗ xem xem thế nào.
Sau đó, Dương Phóng chạy một lượt các cửa hàng lớn ở Nam Sơn thành.
Mặc dù gặp được một khối âm Dương Huyết thiết, đáng tiếc là quá ít, chỉ có khoảng ba mươi cân.
Còn lâu mới thỏa mãn được nhu cầu của hắn.
Vào lúc trời gần tối.
Bên trong Nam Sơn thành lại xuất hiện một vụ náo động.
"Tránh ra tránh ra!"
"Từ gia dám can đảm chứa chấp người của tổ chức Tà Đạo, tội lỗi đáng chém, hôm nay diệt môn!"
"Đại nhân oan uổng, chúng ta không có chứa chấp, chúng ta đều là người tốt ..."
Phốc phốc!
A!
Máu tươi bắn tung tóe.
Nơi xa truyền đến tiếng kêu thảm thiết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận