Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 1211 - Tiểu tử, chạy đi đâu?



Chương 1211 - Tiểu tử, chạy đi đâu?




Từ sau khi hắn bị hút vào đây, vẫn nghĩ nên chạy ra khỏi nơi này như thế nào, không chỉ một lần oanh kích vào mặt đất, dẫn đến lực lượng của hắn bị xói mòn nghiêm trọng.
Tuyệt đối không được xuất thủ tiếp nữa.
Nếu như lại tiếp tục xuất thủ, kết cục của hắn chắc chắn sẽ vô cùng thê thảm.
"Tiểu tử, ngươi là vào đây từ lúc nào? Đừng có lại tiếp tục oanh kích mặt đất nữa."
Thiên Yêu Vương gào thét.
"Ta là vừa tới không lâu, tại sao không thể oanh kích mặt đất?"
Dương Phóng mở miệng hỏi.
"Đáng chết, mảnh khu vực này cực kỳ cổ quái, càng oanh kích mặt đất thì xương mù xám xung quanh càng nồng đậm, sương mù xám trước đó còn không có mạnh như vậy, đều là do ngươi oanh kích lung tung!"
Thiên Yêu Vương gào thét.
Hắn cũng vừa mới phát hiện ra cách đây không lâu, sương mù xám có liên quan với mặt đất.
Cho nên nghe thấy có người đang oanh kích mặt đất thì vội vàng chạy tới ngay lập tức.
"Cái gì? Oanh kích mặt đất thì sương mù xám sẽ càng nồng đậm?"
Dương Phóng lộ ra vẻ nghi hoặc.
"Đúng vậy, từ giờ trở đi, ngươi nhất định phải thành thành thật thật nghe theo sự chỉ huy của ta!"
Thiên Yêu Vương tức giận mở miệng nói.
Dương Phóng cau mày lại, càng ngạc nhiên hơn.
Tòa bảo tháp này xem ra vô cùng cổ quái.
"Đúng rồi, ngươi có thấy Đại trưởng lão, Nhị trưởng lão và những người khác của Thần thôn hay không?"
Dương Phóng hỏi.
"Không gặp, tiểu tử, ngươi có nghe hay không? Ngươi bây giờ lập tức nghe theo sự chỉ huy của ta, chỉ có như vậy thì chúng ta mới có thể chạy ra khỏi nơi này."
Thiêu Yêu Vương quát, "Cái Thần khí hoàn chỉnh trong tay ngươi này là cực kỳ hiếm thấy, ở trong tay của ngươi căn bản không phát huy được uy lực, chỉ có giao cho ta thì ta mới có thể mang ngươi phá cấm rời đi."
"Nói đùa cái gì vậy? Ngươi biết rời đi như thế nào sao?"
Dương Phóng lắc đầu nói.
"Làm càn, bản tọa tự nhiên biết."
Thiên Yêu Vương quát.
"Vậy ngươi nói cần phải làm thế nào thì mới có thể rời đi?"
Dương Phóng hỏi.
"Liên quan tới điểm này, bản tọa không thể trả lời, chỉ có thể nói cho ngươi, nếu như ngươi tin tưởng ta thì đưa Thần khí cho ta, mọi người cùng nhau hợp tác, bản tọa tuyệt đối có thể mang ngươi rời đi."
Thiên Yêu Vương âm trầm nói.
"Vậy quên đi, ta không tin tưởng ngươi một chút nào, cáo từ!"
Dương Phóng quay người là đi, đi về phía phương xa trong sương mù xám.
"Tiểu tử, chạy đi đâu?"
Thiên Yêu Vương biến sắc, lĩnh vực bản thân hắn lại quét tới một lần nữa.
Ầm!
Lục Đạo Luân Hồi bao quanh, vạn pháp bất xâm, khiến cho dị tượng của Thiên Yêu Vương lại xuất hiện lỗ thủng.
Sau đó, Dương Phóng ánh mắt lạnh lẽo, lại là mấy luồng sáng sáu màu nhanh chóng bắn ra ngoài.
Thiên Yêu Vương di động như điện, đồng thời vung ma quang nhanh chóng xé rách về phía mấy luồng ánh sáng sáu màu.
"Ngươi muốn tiêu hao, vậy ta sẽ tiêu hao theo ngươi đến cùng, để xem ai chết!"
Dương Phóng hét lớn.
Một đạo rồi lại một đạo ánh sáng sáu màu không ngừng bao phủ về phía Thiên Yêu Vương.
Dù sao Lục Đạo Luân Hồi của hắn có thể cướp lại lực lượng từ bên trong sương mù xám, tương đương với không có nỗi lo về sau.
Vậy thì cần gì phải e ngại Thiên Yêu Vương này?
Xoát xoát xoát!
Liên tục bảy tám đạo ánh sáng sáu màu bắn tới, khiến cho thần sắc Thiên Yêu Vương thay đổi, vội vàng hóa thành một luồng sáng, lập tức nhanh chóng bỏ chạy về phía nơi xa trong sương mù xám.
Lục Đạo Luân Hồi của Dương Phóng mặc dù không có gì không xóa, tuy nhiên nếu như tốc độ của đối phương quá nhanh, hắn cũng không có bất kỳ biện pháp nào khác.
Mắt thấy Thiên Yêu Vương biến mất ở chỗ này, hắn phát ra tiếng hừ lạnh, cũng không truy kích mà vòng xoáy sáu màu ở trên đỉnh đầu tiếp tục hành tẩu trong mảnh khu vực này, bắt đầu tiếp tục tìm kiếm đám người Đại trưởng lão, Nhị trưởng lão.
"Đáng chết!"
Nơi xa, Thiên Yêu Vương tỏ ra vô cùng chật vật, thở hổn hển, lực lượng trên người tiêu hao nhanh hơn.
Liên tục bảy tám đạo bình phong bằng chân khí đều bị sương mù xám trực tiếp thôn phệ.
Ngắn ngủi trong chốc lát, hắn biến mất một phần năm chân khí.
Tiếp tục như vậy nữa thì hắn chắc chắn sẽ chỉ còn một con đường chết.
"Thần thông của gia hỏa kia làm sao lại cổ quái như vậy, tu vi rõ ràng nhỏ yếu như vậy thế mà có thể thôn phệ dị tượng của ta, để cho chân khí của ta cũng rất khó phát huy được tác dụng."
Thiên Yêu Vương mắng.
Hắn rơi vào đường cùng, đành phải tiếp tục hành tẩu ở chỗ này, tìm kiếm những phương pháp khác để ra ngoài.
Cứ như vậy, thời gian trôi qua.
Lại qua không biết bao lâu.
Lực lượng Thiên Yêu Vương tiêu hao nhanh hơn.
Lại là lượng lớn chân khí bị sương mù xám thôn phệ sạch sẽ.
Điều này làm cho hắn hoàn toàn kinh hoảng, mồ hôi lạnh sau lưng cuộn trào.
Cứ theo cái đà này, cho dù hắn là chuẩn Vương giả thì cũng sống không được bao lâu, đan dược trong giới chỉ cũng không đủ để bổ sung.
"Tuần Tra thành chủ, ngươi ở đâu? Mọi việc có thể thương lượng, mau thả ta ra ngoài!"
Thiên Yêu Vương không thể không kêu to lên.
Mà đổi thành một cái phương hướng khác.
Dương Phóng lại trở nên càng cường đại hơn, hành tẩu ở chỗ này giống như ăn thập toàn đại bổ hoàn vậy, vòng xoáy sáu màu trên đỉnh đầu liên tục không ngừng hấp thu lực lượng cường đại bên trong sương mù xám.
Từng lớp từng lớp lực lượng liên tục phản hồi về, khiến cho hắn có loại cảm giác không nỡ rời khỏi nơi này.
Đột nhiên!
Hắn nghe được âm thanh của Thiên Yêu Vương, nhướng mày, phân biệt cẩn thận, sau đó thân thể nhanh chóng lao tới, không nói một lời, vung rìu đá trên tay lên lập tức hung hăng bổ về phía Thiên Yêu Vương.
P/S: Ta thích nào ... chương 2.



Bạn cần đăng nhập để bình luận