Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 369: Có người đã báo tin trước rồi?

"Vâng, Sư tôn!"
Dương Phóng chắp tay, nhưng trong lòng không nghĩ vậy.
Cái gì gọi là không có ác ý?
Như vậy còn cần phải ác ý như thế nào nữa thì mới được gọi là ác ý?
"Lần này ngươi tố giác bến tàu Đông Giang có công, ta ghi công lớn của ngươi một lần, tập hập đủ ba cái công lớn, ta là có thể xin Thiên Tinh Ngọc tủy cho ngươi, tu vi của ngươi sao rồi, đã đạt tới Thập phẩm đỉnh phong chưa? "
Tống Kim luân tiếp tục hỏi.
"Đệ tử đã đạt tới."
"Ồ? Thục Mai, đi thử hắn xem!"
"Vâng, cha!"
Thiếu nữ đứng ở bên cạnh, cất giọng thanh thúy, cười hì hì một tiếng đi về phía Dương Phóng, cười nói, "Tiêu sư đệ, ngươi cũng nên cẩn thận, ta cũng là Thập phẩm đỉnh phong, có điều Thập phẩm đỉnh phong của ta thế nhưng là khác với Thập phẩm đỉnh phong khác!"
"Sư tỷ mời!"
Dương Phóng chắp tay.
Soạt!
Bóng người lóe lên, Tống Thục Mai lập tức biến mất, , gần như ngay sau đó lập tức xuất hiện ở ngay gần Dương Phóng, một chưởng vỗ về phía thân thể của Dương Phóng.
Dương Phóng ánh mắt ngưng trọng, thân thể lóe lên lập tức tránh đi, bàn tay giờ lên chộp về phía bả vai của Tống Thục Mai.
Tống Thục Mai một kích không trúng lập tức thi triển thân pháp, tàn ảnh uyển chuyển nhẹ nhàng, nhanh chóng đoạt công lao về phía thân thể Dương Phóng.
Phanh phanh phanh phanh!
Tống Thục Mai lập tức liên tục công ra hơn mười chiêu, cấp tốc đánh về phía những nơi trọng yếu trên khắp cơ thể của Dương Phóng.
Dương Phóng giơ bàn tay lên, nhanh như tàn ảnh, đón đỡ liên tục.
Lập tức chặn mấy chục đồn tấn công nhanh của Tống Thục Mai.
Tống Thục Mai tức giận trong lòng, đột nhiên thay đổi chiêu thức, tốc độ so với cơ sở ban đầu lần tăng lên lửa lần, nhanh chóng đánh về phía những nơi trọng yếu trên thân thể Dương Phóng.
Nhưng vẫn giống như trước đó.
Sau khi tốc độ của nàng tăng lên, tốc độ của Dương Phóng cũng đột nhiên tăng lên.
Đảo mắt hai người đã giao thủ tới mười mấy chiêu.
Tàn ảnh liên tục, gió lớn rít gào, trong không khí hiện lên tất cả đều là chưởng ảnh (giống kiểu thân ảnh, hình ảnh, tàn ảnh, chỉ cái bóng hình bàn tay khi đánh chưởng ra)
"Dừng đánh!"
Thân thể Tống Thục Mai lóe lên rơi vào nơi xa, nàng cực kỳ khó chịu nói: "Gia hỏa này thực sự là quá khinh người!"
"Đa tạ sư tỷ hạ thủ lưu tình."
Dương Phóng chắp tay.
"Ngươi!"
Tống Thục Mai tức đến nghiến răng.
Gia hỏa này xảo trá tàn nhẫn, không cần biết chính mình nhanh cỡ nào vẫn luôn có thể nhanh hơn chính mình trên nửa bước.
Liên tục giao thủ mấy trăm đòn, mọi đòn tấn công đều bị chặn lại một cách chắc chắn.
Quả thực để nàng ta có loại cảm giác đánh ra quyền mạnh như đánh vào trên bông vậy.
Không có một chút nhẹ nhàng vui vẻ nhễ nhại nào.
"Căn cơ không tệ, mạnh hơn so với những gì ta nghĩ."
Tống Kim Luân gật đầu, nói: "Thục Mai, thấy rõ sự chênh lệch chưa?"
"Cha, đây tính là gì chênh lệch, nếu như thật chiến đấu sinh tử thì hắn chưa chắc đã là đối thủ của ta!"
Tống Thục Mai cảm thấy không phục mà nói.
"Sư tỷ nói đúng lắm."
Dương Phóng đáp lại.
"Hừ!"
Tống Thục Mai trợn trắng mắt lên, phát ra tiếng hừ lạnh, không tiếp tục để ý tới hắn.
Tống Kim Luân nhìn về phía Dương Phóng một lần nữa, nói: "Tu vi của ngươi xem ra đã hoàn toàn tiến vào bình cảnh, trong thời gian ngắn sẽ không có tiến bộ rõ ràng, muốn tiếp tục đề cao, chỉ có thể dựa vào Thiên Tinh Ngọc tủy, đã nghĩ rõ ràng tiếp theo nên đi làm việc ở nơi nào chưa?"
"Tạm thời đệ tử còn chưa nghĩ đến nên làm cái gì."
Dương Phóng trả lời, hỏi: "Đúng rồi sư tôn, còn chuyện của Ngô trưởng lão thì sao rồi?"
"Chạy rồi, tối hôm qua ở trước khi chúng ta hành động, cả bến tàu sớm đã người không nhà trống rồi."
Tống Kim Luân trả lời.
"Có người đã báo tin trước rồi?"
Dương Phóng nhíu mày.
"Có lẽ là vậy."
Tống Kim Luân mở miệng, "Tuy nhiên tông môn đã phát lệnh truy nã, tiếp theo, hắn không dám tiếp tục lộ diện, phàm là lộ diện ra ngoài, cao thủ đội chấp pháp trong tông môn cũng sẽ không buông tha cho hắn, cho nên ngươi cứ thoải mái tinh thần là được."
Dương Phóng cau mày thật chặt, trong lòng không nói nên lời.
Thoải mái tinh thần?
Hắn nào dám thoải mái tinh thần.
Vào lúc này Ngô trưởng lão chắc hẳn là hận mình chết đi được.
"Sư tôn, gần đây tông môn có chức vị nào còn trống hay không?"
Dương Phóng chắp tay lễ phép mà hỏi.
"Có, chính là bến tàu Đông Giáng, trưởng lão, quản sự ở bến tàu Đông Giang đều biến mất tất cả, nếu như ngươi tiếp tục trở về nhậm chức ở đó ta có thể bảo đảm ngươi làm một cái chức quản sự, không bao lâu sau có lẽ là có thể lập công lần nữa."
Tống Kim Luân nói.
"Thôi quên vậy, Ngô trưởng lão kinh doanh ở bến tàu nhiều năm như vậy, mặc dù chạy rồi nhưng bến tàu có bất kỳ biến động nhỏ nào chỉ sợ vẫn sẽ không gạt được đối phương, đệ tử vẫn là không đi thì hơn."
Dương Phóng trả lời.
"Tùy ngươi, nếu như không đi tới bến tàu thì còn có một chức vị nữa, ở tại một mỏ bạc của Thần Vũ tông gần đây xảy ra rất nhiều chuyện, hay bị người tập kích cướp bạc, cần cao thủ Thập phẩm tới trấn thủ, nếu như ngươi muốn đi thì ta cũng có thể báo tên của ngươi lên."
Tống Kim luân trầm ngâm nói.
"Mỏ bạc?"
"Đúng vậy, ngay ở Nam Long lĩnh, bên ngoài Nam Sơn thành, đi không được bao xa là có thể nhìn thấy được, nơi đó thế nhưng là một cái nơi tốt đẹp, nghe nói không ít người làm việc ở trong đó đều có thể kiếm được nhiều, ngươi muốn mò, chỉ cần không làm quá phận thì không có người nào quản ngươi, tuy nhiên ngươi phải nhớ cho kỹ, ngươi chỉ có thể làm ở chỗ đó ba tháng, ba tháng vừa hết là sẽ phải thay người."
Tống Kim luân giải thích nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận