Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 664: Càn Khôn Giới chỉ

Chỉ có điều trong khoảnh khắc đang khôi phục lại, lại nhìn thấy khuôn mặt của Dương Phóng sớm đã xuất hiện ở trước mặt của hắn, một đôi con ngươi hững hờ lãnh đạm, không chút biểu tình nhìn chăm chú vào chính mình.
"Ngươi ··· "
Hắn hoảng sợ nghẹn ngào.
Ầm!
Đỏ (máu) trắng (não) bay múa khắp nơi.
Lại là một cỗ thi thể hung hăng bay ngược về phía sau lưng.
"Chẳng ra cái gì."
Giọng nói của Dương Phóng như tiếng nổ vang, ánh mắt lạnh lùng xoay người lại, nhìn về phía 'Diệp Trần' còn đang kết ấn, nở ra nụ cười lạnh lùng nói: "Lão quỷ, chơi với ngươi lâu như vậy, hiện tại ngươi cũng nên đi chết đi."
Sưu!
Thân hình hắn lóe lên, trong nháy mắt xuyên thấu lớp lớp không gian, lập tức biến mất tại chỗ.
···
Ầm!!!
Trong sân đen nhánh, tiếng nổ vang rền, giống như là núi bị mìn nổ vậy, cảnh tượng đáng sợ, luồng không khí phát ra âm thanh quét ngang, tia sáng chói mắt đáng sợ quét sạch về phía bốn phương tám hướng.
Toàn bộ mặt đất đều vỡ vụn trông vô cùng thê thảm.
Phốc phốc!
Trong miệng 'Diệp Trần' lại phun ra một búng máu nữa, một mặt trắng bệch, sâu trong con ngươi đã bắt đầu lộ ra vẻ vô cùng kinh hãi, toàn bộ thân hình giống như không bị khống chế bay ngược về sau.
'Nàng ta' dốc hết toàn lực để ổn định thân thể, thật vất vả hai chân mới chạm đất, không đến mức hung hăng rơi đập xuống đất.
Một đôi mắt tràn ngập sự kinh hãi, sâu sắc cảm thấy không thể nào tưởng tượng nổi.
Tên đáng chết này!
Đến cùng còn có bao nhiêu con át chủ bài!
Bộ giáp thần bí!
Huyền âm Long trảo!
Bí pháp có thể tăng thực lực lên!
'Nàng ta' lập tức cảm nhận được một cỗ bất lực thật sâu sắc từ trên người Dương Phóng, cho dù bí pháp ấp ủ đã lâu của chính mình, đánh vào trên người Dương Phóng thế mà cũng không cách nào phá vỡ được bộ giáp trên người Dương Phóng.
"Diệp Trần, xem ra chúng ta phải nghĩ biện pháp chạy trốn."
Giọng nói của nữ tử vang lên trong đầu Diệp Trần, thuận tay lau đi vết máu ở khóe miệng.
Trong đầu, linh hồn của Diệp Trần đã nhìn thấy mọi chuyện một cách rõ ràng, sớm đã lộ ra đầy vẻ kinh hãi.
Trong lòng hắn, lão sư từ trước đến nay không có gì làm không được, vô cùng cường đại, có thể máng tới cho hắn cảm giác vô cùng an toàn, thế mà cũng không cách nào chiếm được chỗ tốt?
Quái vật thiết giáp này rốt cuộc là ai?
"Được, lão sư, vậy chúng ta nhanh nhanh chạy đi."
Giọng nói của Diệp Trần theo bản năng có hơi run rẩy.
"Vậy bằng hữu của ngươi thì phải làm thế nào đây?"
Giọng nói của nữ tử vang lên.
"Bọn họ ..."
Giọng nói của Diệp Trần có hơi phát run, cắn răng nói: "Ta nhất định sẽ báo thù cho bọn họ, lão sư, giữ được núi xanh không sợ thiếu củi đốt, cái nhục của ngày hôm nay ta chắc chắn có thể trả thù lại."
Nữ tử thở dài trong lòng.
Chẳng biết tại sao, sau khi Diệp Trần nói ra lời nói này, đột nhiên để nàng ta có một loại cảm giác vô cùng mệt mỏi.
Ban đầu tưởng rằng thu đồ đệ lần này sẽ có chút khác biệt.
Không nghĩ tới, kết quả vẫn là như vậy ...
Người đứng ở trước thời khắc sống chết, thật sẽ chỉ lo cho chính mình thôi sao?
"Lão sư, đi mau, gia hỏa kia lại đến rồi."
Giọng nói của Diệp Trần đột nhiên vang lên dồn dập, lộ ra vẻ vô cùng lo lắng.
Ánh mắt nữ tử quét mắt tới, chỉ thấy Dương Phóng vừa mới cứng đối cứng với nàng một kích bị bí pháp của nàng đẩy lui ra ngoài, đã lại lao về phía phương hướng bên này.
Bí pháp của nàng trên người Dương Phóng ngay cả một cái dấu ấn cũng không có để lại.
Nữ tử cắn răng một cái, quay người là đi, thân pháp cao thâm thi triển ra không giữ lại chút nào.
Chỉ có điều!
Ở lúc nàng ta vừa mới xông ra.
Thân pháp Dương Phóng vậy mà cũng đột nhiên tăng tốc.
Phong luật!
Vù! Vù!
Mượn nhờ sức gió thúc giục, thân pháp Dương Phóng tăng vọt lần nữa, dưới sự bao trùm của Thị Huyết Phi phong, cơ thể hắn giống như con dơi màu máu.
'Diệp Trần' vừa mới lao ra ngoài đã cảm ứng sau lưng truyền đến một cỗ khí tức vô cùng khủng bố, thật giống như có con thú khổng lồ vô cùng đáng sợ nào đó trực tiếp xuất hiện ở sau lưng.
Hắn vội vàng quay đầu, trong lòng kinh hãi.
Gia hỏa này!
Làm sao lại có thể nhanh như vậy?
Vừa rồi còn chưa phải toàn lực của hắn?
Ầm!
Đáp lại chính là một quyền cái thế của Dương Phóng.
Gần như ở vào lúc Diệp Trần vừa mới quay đầu lại, đã chắc chắn nện vào khu vực mi tâm của hắn, lực lượng kinh khủng giống như cột chống trời giáng xuống, khiến cho mắt của 'Diệp Trần' mù, phịch một tiếng, hoàn cảnh trước mắt nhanh chóng đỏ lên.
Sau đó toàn bộ thế giới đều đang nhanh chóng biến thành màu đen không còn thấy một chút ánh sáng nào.
Trán lõm vào, thi thể bay ngược ra đằng sau, lập tức rơi đập vào nơi không xa, không động đậy.
"Chết rồi?"
Sau khi Dương Phóng tung ra một quyền, nhướng mày, lộ ra vẻ nghi hoặc, sau đó bước chân bước tới, bước về phía thân thể của 'Diệp Trần'.
Này cũng quá dễ dàng đi?
Đây chính là khuôn mẫu của nhân vật chính sao?
Chỉ thấy Diệp Trần bị một quyền của hắn đánh cho xương sọ vỡ vụn, óc tràn ra ngoài, toàn thân trên dưới đã không còn bất kỳ sinh cơ (khả năng sống) nào nữa.
Dương Phóng suy nghĩ một lát, sờ lên cằm, sau đó bàn tay bắt đầu tìm tòi lục lọi trên người của Diệp Trần.
Lục soát một phen.
Chẳng mấy chốc đã lộ ra vẻ mặt khác thường.
Thế mà có thể phát hiện một cái Càn Khôn Giới chỉ màu xanh sẫm ở trên ngón tay trái áp út của Diệp Trần.
Sau khi lực lượng tinh thần của Dương Phóng thẩm thấu vào.
Đột nhiên ngạc nhiên phát hiện ra, không gian bên trong là vô cùng lớn, thế mà còn lớn hơn so với cả chiếc Không Gian Giới chỉ trên tay mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận