Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 1001 - Cần gì phải hỏi ta?



Chương 1001 - Cần gì phải hỏi ta?




Loại khí tức này âm trầm mà mơ hồ, chỉ sợ tuyệt không phải thứ gì tốt!
Hắn cần phải vô cùng cẩn thận mới được.
"Đa tạ Diêm Quân!"
Dương Phóng khom người.
"Không cần cám ơn ta, đây là cho ngươi dùng để gột rửa hắc ám, bây giờ ngươi lập tức ăn vào đi."
Tống Diêm Quân nói với giọng lạnh lùng, đột nhiên nhìn chằm chằm vào Dương Phóng.
Một luồng khí tức mang tính chất nguy hiểm vô hình trực tiếp tản ra trên người hắn, như thể trong nháy mắt đã biến thành một con quái vật hung dữ nào đó, toàn bộ đại điện trong nháy mắt trở nên tràn ngập nguy cơ.
Dương Phóng ngưng trọng lại, theo bản năng lùi về phía sau.
Nguy hiểm!
Thực lực của lão giả này quả nhiên vẫn vô cùng kinh khủng!
Không hổ là sinh vật chạy ra từ bên trong sương mù hắc ám.
Vô số suy nghĩ lóe lên trong đầu hắn ngay lập tức.
Chẳng mấy chốc hắn đã thả lỏng xuống, trầm giọng nói: "Vâng, Diêm Quân!"
Tên đồng tử ngốc trệ bưng khay kia một đường đi thẳng tới gần Dương Phóng.
Dương Phóng đầu tiên là cầm bình ngọc thứ nhất lên, tháo nắp ra, khẽ ngửi một lát, trong lòng chợt lóe lên một tia cảm giác.
Quả nhiên là có gì đó quái lạ!
Chất lỏng bên trong bình ngọc này giống như không phải dược vật!
Có một loại cảm giác âm trầm lạnh như băng, hơn nữa bên trong dường như còn có một loại cảm giác cực kỳ quen thuộc.
Đây là ...
Thần huyết?
"Không sai, đúng là khí tức của Thần huyết, loại Hắc Ám Thần dịch này chẳng lẽ là rút ra từ bên trong Thần huyết?"
Dương Phóng âm thầm nghi hoặc.
Hắn không nói một lời, lập tức rót chất lỏng trong bình ngọc vào trong miệng, một ngụm nuốt xuống.
Tuy nhiên mặt ngoài là được hắn nuốt vào trong bụng, kỳ thực ra ở sau khi nuốt vào, lập tức được Hắc Ám Thần chủng của hắn thôn phệ, tiến vào bên trong một loại không gian kỳ quái.
Cứ như vậy, liên tục ba bình chất lỏng tất cả đều được hắn nuốt vào.
"Những ngày gần đây, mảng Khôn hoạt động tấp nập, cố ý xâm lấn tới mảng Càn, giữa hai bên xảy ra chững cuộc chiến đấu nhỏ không ngừng, các thế lực lớn đã gây dựng lại Huyễn Thiên minh, Bạch Vô Thường, tiếp theo ngươi tiến vào Huyễn Thiên minh, giám thị các thế lực lớn giúp ta một chút."
Tống Diêm Quân mở miệng nói giọng già nua.
"Tiến vào Huyễn Thiên minh?"
Dương Phóng hỏi.
"Đúng vậy, Huyễn Thiên minh này là do bốn thế lực lớn là Thương Khung Thần cung, Thiên Linh tháp, Thần Tích phường và tổ chức Tà Đạo thành lập, cao thủ nhiều như mây, bản tọa có hơi không yên tâm với bọn họ."
Tống Diêm Quân mở miệng, "Về phần Hắc Vô Thường, thân phận của hắn quá mẫn cảm, dễ bị người khác nhìn thấu, ngươi vừa mới gia nhập, vẫn chưa có người nào biết tới ngươi, ngươi tiến vào đó là thích hợp nhất."
"Được, thế nhưng là ta cần phải làm như thế nào mới có thể gia nhập vào Huyễn Thiên minh?"
Dương Phóng hỏi.
"Không cần làm gì, tin tức đã được ta thả ra, ngươi tiến vào nơi này ẩn cư là được, đến lúc đó tự sẽ có người tới mời ngươi!"
Tống Diêm Quân trả lời, cong ngón búng ra.
Một tờ giấy nhỏ bay ra.
Dương Phóng chộp lấy và mở ra xem.
Có một dòng địa chỉ được viết trên đó.
"Vâng, Diêm Quân."
"Còn có nghi vấn nào khác không?"
Tống Diêm Quân mở miệng hỏi.
"Đám người nhằm vào Địa Phủ trước đó kia đến cùng là có lai lịch như thế nào? Không biết Diêm Quân có thể nói cho ta biết hay không?"
Dương Phóng hỏi.
"Bọn họ sao? Bọn họ chỉ là một đám chuột nhắt tự xưng là Thánh minh, bản tọa sớm đã muốn loại bỏ họ từ lâu."
Tống Diêm Quân nhàn nhạt trả lời.
"Thánh minh."
Dương Phóng lặp lại, gật đầu nói: "Thuộc hạ cáo lui!"
Hắn lập tức rời khỏi nơi này, đi về phía bên ngoài đại điện.
Tống Diêm Quân ánh mắt sâu thẳm, lặng lẽ nhìn về phía bên ngoài đại điện, toàn bộ thân hình cũng dần dần được bóng tối bao trùm, tràn ngập một loại khí tức quái dị không miêu tả được.
···
"Dương huynh đệ, không biết Diêm Quân có ban thưởng gì không?"
Ở nơi không xa ngoài điện, Hắc Vô Thường nở ra nụ cười tươi, từ nơi không xa đi tới.
"Có, Diêm Quân cho ta Hắc Ám Thần dịch, Vô Thường huynh có biết không?"
Dương Phóng mở miệng hỏi.
"Hắc Ám Thần dịch?"
Hai mắt Hắc Vô Thường lóe lên, rõ ràng để lộ ra sự nồng nhiệt cùng tham lam, chậc chậc nói: "Đồ tốt, thật đúng là đồ tốt a, không biết Diêm Quân cho ngươi bao nhiêu?"
"Ba bình."
Dương Phóng trả lời.
"Ba bình?"
Hắc Vô Thường đột nhiên thay đổi sắc mặt, quan sát Dương Phóng cẩn thận, lại lộ ra một tia ghen tị, nói: "Ta vì thứ này mà lập xuống vô số công lớn, trước trước sau sau cộng lại cũng mới chỉ được uống một bình, ngươi thế mà có thể đạt được ba bình, Dương huynh đệ ngươi thật sự là làm cho ta phải hâm mộ!"
"Thứ đó có tác dụng gì?"
Dương Phóng hỏi thăm.
"Rèn đúc nhục thân, chiết xuất tu vi, cô đọng tinh thần, có đủ loại diệu dụng không thể tưởng tượng nổi."
Hắc Vô Thường than nhẹ.
"Vậy không có tác dụng phụ gì sao?"
Dương Phóng hỏi.
"Chuyện này sao ... ha ha, về sau Dương huynh đệ tự nhiên sẽ biết, cần gì phải hỏi ta?"
Hắc Vô Thường giống như cười mà không phải cười, thần sắc quỷ dị.
Đột nhiên, hắn khẽ cười một tiếng, hai tay chắm sau lưng, rời khỏi nơi này.
"Ai nha a, ba bình Thần dịch thật là khiến cho người ta phải hâm mộ a ..."
Trong nội tâm lại lộ ra sự mỉa mai.
Xem ra Diêm Quân cũng không yên lòng với người này.
Nếu không, sao lại đưa ra tới ba bình Thần dịch?
Dương Phóng nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Hắc Vô Thường, như có điều suy nghĩ, sâu trong đồng tử đột nhiên lóe lên sát cơ vô hình rồi biến mất.
···
Màn đêm buông xuống.
Trăng bạc sáng trong vắt.
Trong rừng lại tối đen như mực.
Một bóng người quỷ dị đang chạy đi với tốc độ cực nhanh, dung nhập vào trong bóng tối, gần như trở thành một thể hoàn mỹ với bóng tối, đang nhanh chóng chạy về phía một khu rừng rậm rạp.
P/S: Ta thích nào ... chương 4



Bạn cần đăng nhập để bình luận