Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 534: Trong thiên hạ có bao nhiêu sinh vật Thánh Linh cấp?

A!
Hàng loạt tiếng hét vô cùng thống thiết phát ra từ miệng của người đàn ông có cánh.
Máu me xuất hiện đầy trên mặt hắn, thân hình cấp tốc từ phía xa bay lên, vô cùng hoảng sợ, mù cả hai mắt, vội vàng liều lĩnh vỗ đôi cánh chim, muốn chạy khỏi nơi này.
Chỉ là ở dưới tình huống hai mắt mù mịt, đầu óc hỗn loạn, hắn quả thực giống như một con ruồi không đầu, vừa mới bay lên đã đâm sầm vào một gốc cây lớn.
Dương Phóng lập tức nở ra nụ cười toe toét.
"Trông ngươi khổ cực như vậy, vẫn là để ta tới tiễn ngươi một đoạn đường đi."
Sưu!
Thân thể của hắn hóa thành bóng sáng màu máu, lao tới với tốc độ tối đa.
Ầm!
Lại vỗ ra một chưởng nữa, vỗ mạnh vào trên phần ngực của đối phương, đánh cho phần ngực của đối phương lõm vào, phun ra máu và bay ngược ra sau, đồng thời phát ra tiếng kêu thảm.
Đối phương phát ra tiếng kêu hoảng sợ.
"Tha mạng, đừng có giết ta, nghe ta giải thích, ta là người của Hắc Ám thần tộc, tha cho ta một mạng ..."
Ầm ầm ầm ầm!
Dương Phóng đuổi kịp thân thể của đối phương, sắc mặt tàn khốc, không nói một lời, hai tay điên cuồng oanh kích, giống như dùng búa gõ mạnh vào bao cát phát ra tiếng bụp bụp, máu tươi bắn tung tóe, vô cùng thê thảm.
Đặc biệt là Long trảo của hắn.
Ở dưới tình huống bản thân đối phương bị trọng thương không cách nào ngăn cản, quả thực kinh khủng khó lường, liên tục hút đi mảng lớn tinh hoa sinh mệnh trên người của đối phương.
Sau hơn mười chiêu, cánh chim rụng tả tơi.
Ầm ầm!
Người đàn ông có cánh hung hăng bay ngược, lại hung hăng rơi đập vào nơi xa.
Không còn hình dáng con người nữa.
Nhìn từ xa, nó trông giống như một miếng thịt nhão.
Đối phương thiên phú dị bẩm, mọc ra hai cánh có tốc độ vô song, đánh không lại có thể rời đi bất cứ lúc nào, nhưng đáng tiếc bị một kích trọng thương, hai mắt bị mù, đầu óc hỗn loạn, ngay cả việc chạy trốn cũng trở thành hy vọng xa vời.
Một bước sai vạn dặm đau!
Cao thủ so chiêu, hơi không cẩn thận thì chính là thua cả ván!
···
Dương Phóng ánh mắt lạnh lùng, thân thể đen nhánh, bước ra những bước chân nặng nề, đi về phía thi thể người đàn ông có cánh kia, áo choàng màu đỏ tươi sau lưng tung bay không gió, mang tới một cảm giác yêu diễm tà dị.
Hắn cúi người xuống, đôi mắt nhìn vào trên thân thể của đối phương.
Một lát sau, nhíu mày lại.
Thân thể đối phương đều đã bị đánh nát.
Trên dưới toàn thân đều là máu thịt be bét, gần như không còn chỗ nào còn hoàn hảo.
Tất cả mọi thứ gần như bị hủy hết.
Tay lục lọi mãi sau mới tìm được mười mấy lượng bạc vụn trên người.
Dương Phóng thu vào chiếc nhẫn, trong lòng suy tư, nghĩ tới chiến đấu vừa rồi.
Vì đánh bại người đàn ông có cánh này, ở mới vừa rồi, hắn đúng là đã lôi ra hết sạch những con át chủ bài!
Không giữ lại chút nào!
Mà ở dưới tình huống hắn lội hết sạch những con át chủ bài ra thì dường như, Siêu phẩm đệ tam quan chân chính đã có thể chơi được.
Không!
Không nên coi thường Siêu phẩm đệ tam quan!
Hắn còn chiếm tiện nghi từ Lôi âm và Côn Bằng Tam biến.
Người đàn ông có cánh coi thường Lôi âm, cho rằng Lôi âm không có tác dụng gì, lúc đó mới sinh lòng chủ quan, mới bị chính mình chấn nhiếp linh hồn.
Nên biết vào lúc mới bắt đầu.
Lôi âm của hắn thế nhưng là bị người đàn ông có cảnh nhanh chóng phản ứng lại.
Mà Côn Bằng Tam biến, tương tự cũng có nhược điểm.
Đó chính là không cách nào kéo dài!
Lực lượng sẽ tiêu hao hết sạch rất nhanh!
Dương Phóng nhẹ nhàng thở hắt ra một hơi, chậm rãi thu liễm khí tức xao động trên người, để bình tĩnh lại, nhưng đột nhiên, sắc mặt hắn biến đổi, trong miệng đột nhiên rống giận dữ dội.
"Cút!"
Ầm ầm!
Tiếng đoàng đoàng vang lên, chấn động xung quanh.
Ý chí khát máu vừa mới đột nhiên chui vào trong đầu của hắn, giống như gặp phải khắc tinh, lập tức bị chấn động đến hỗn loạn, đột ngột dừng lại.
Sau đó Dương Phóng tiếp tục gầm lên giận dữ, Lôi âm kinh khủng vang lên trong khu rừng hết lần này đến lần khác.
Hô tới tận bảy tám lần.
Cuối cùng mới lắng lại được.
Mồ hôi lạnh chảy ròng ròng sau lưng của hắn, thân thể lắc lư, ép long trảo ra một lần nữa.
Trong khoảng thời gian này, hắn đã rất hiếm khi dùng Long trảo để giết người.
Xem như giết người cũng đều là một chưởng vỗ chết, không còn sử dụng năng lực cổ quái của Long trảo đi hấp thu lực lượng của người khác.
Nhưng không nghĩ tới, mặc dù như vậy, lực lượng Long hồn vẫn đang âm thầm trưởng thành.
"Huyền âm Ma Long này không hổ là sinh vật Thánh Linh cấp, quả nhiên đáng sợ."
Dương phóng kinh ngạc.
Trong thiên hạ có bao nhiêu sinh vật Thánh Linh cấp?
Dựa vào những gì hắn biết tới thời điểm này, hắn cảm thấy đối với hơn chín mươi chín phần trăm sinh linh mà nói, đây gần như là một đỉnh cao không thể vượt qua trong cả một đời người.
Nhưng đối với Huyền âm Ma Long mà nói, chỉ cần trưởng thành, tự nhiên có thể đạt được.
Này là biến thái tới cỡ nào?
Đương nhiên, Long trảo trên tay Dương Phóng cũng không phải là xuất từ Huyền âm Ma Long ở vào thời kỳ trưởng thành.
Chính là Huyền âm Ma Long còn non được cao thủ Dạ Thần giáo vây giết vào năm đó, áp dụng phương pháp đặc thù luyện chế mà thành, có điều, mặc dù Long trảo còn là Long trảo thời kỳ còn nhỏ, nhưng long hồn bên trong đã trưởng thành trong suốt một ngàn năm qua.
Long trảo này thì tương đương với một kiện Ma khí!
Bên trong phong ấn Long hồn đáng sợ!
Nếu không phải do Long trảo hạn chế, Long hồn sớm đã lao ra thôn phệ Dương Phóng hầu như không còn.
Dương Phóng đang muốn quay người rời đi, đột nhiên nhướng mày.
Thi triển Phong luật, lắng nghe động tĩnh bốn phương tám hướng.
...
Bạn cần đăng nhập để bình luận