Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 181: Đi, lập tức đi tới Huyền Vũ tông!

Đáng tiếc lúc đó căn bản không có đợi hắn xác nhận thì đối phương đã biến mất chỉ trong nháy mắt rồi.
"Bực mình mà, hắn nói là mấy ngày vậy trời?"
Nhậm Quân tức giận nói.
"Ta ... ta cũng không nhớ rõ cho lắm."
Trình Thiên Dã vừa gãi đầu vừa cười khổ.
Hắn vào lúc này nào dám khẳng định?
Đây không phải đã sai càng thêm sai sao?
"Ngươi!"
Nhậm Quân bực mình đến thân thể phát run lên.
Trần Thi Nghiên ở bên cạnh cũng nở ra nụ cười khổ.
Thật vất vả mới nhìn thấy ánh sáng, nhưng lại không thể nào ngờ tới còn phải tiếp tục chờ thêm nữa.
Chỉ còn khoảng bảy tám ngày nữa là đến ngày hẹn ước nửa tháng mà Bạch gia đã đưa ra.
"Tạm thời cứ yên tâm đi đã, đừng có mà nóng vội, hắn chắc chắn sẽ lại tới tìm ta, hắn chắc chắn sẽ trở lại để hỏi những dược liệu này."
Trình Thiên Dã cắn răng nói.
Hai người kia cũng đều chỉ có thể lộ ra vẻ bất đắc dĩ.
"Đúng rồi, Thi Nghiên ngươi có thể nhìn ra những dược liệu này là dùng để làm gì không?"
Nhậm Quân đột nhiên hỏi.
"Ta cũng không rõ lắm, ta từng tìm dược sư chuyên môn của gia tộc ta để hỏi, hai loại dược liệu này có rất nhiều công dụng, có hơi độc, nhưng đến cùng là dùng để phối trí ra loại phương thuốc gì thì bọn họ cũng không biết!"
Trần Thi Nghiên lắc đầu.
"Như vậy sao."
Nhậm Quân lộ ra vẻ đáng tiếc.
Ban đầu hắn còn muốn thông qua hai loại dược liệu này đến tra ra mục đích của tổ chức thần bí kia.
Bây giờ có vẻ như, là căn bản không thể nào tra ra được.
. . .
Vào buổi sáng ngày thứ tư, sự yên tĩnh lại bị phá vỡ một lần nữa.
Huyền Vũ tông và Chu gia cuối cùng đã phát giác được có gì không đúng.
Hoàng Thái và Chu Thiên Lý đã có mấy ngày mấy đêm liên tục không xuất hiện, dẫn đến rất nhiều người đang suy đoán và hoài nghi.
Chu gia là bên đầu tiên ngồi không yên được nữa.
Phải biết Chu Thiên Lý thế nhưng là người thừa kế của bọn họ, còn là người có tu vi Thất phẩm sơ kỳ, ở trong thế hệ trẻ tuổi của toàn bộ Bạch Lạc thành cũng có thể được xếp hạng cao, được xem như gia chủ tương lai để mà bồi dưỡng.
Nhưng bây giờ thế mà lại mất tích!
Trong đại đường rộng rãi.
Chu Đào gia chủ Chu gia đã vô cùng tức giận và ném vỡ một chiếc tách trà ngay tại chỗ.
"Lần cuối cùng Thiên Lý xuất hiện là ở chỗ nào?"
Hắn nghiêm nghị quát hỏi.
"Hắn ... hắn hình như là đi tìm Hoàng Thái, nhưng Hoàng Thái của Huyền Vũ tông cũng mất tích rồi."
Một tên hộ vệ nghẹn ngào nói.
"Huyền Vũ tông!"
Chu Đào mở miệng gào thét, "Đi, lập tức đi tới Huyền Vũ tông!"
Hắn lập tức mang theo một đám cao thủ, vội vội vàng vàng chạy về phía Huyền Vũ tông.
. . .
Vào lúc xế chiều.
Trong sân, tiếng gió rít gào vù vù từng cơn nghe não nề.
Dương Phóng vẫn còn đang tập luyện Thứ Kiếm thuật ở trong sân như thường ngày.
Theo từng đường kiếm đâm ra phát ra âm thanh rõ ràng, điểm kinh nghiệm (điểm thông thạo) của Thứ Kiếm thuật của hắn cũng đã đầy đủ
Được hắn luyện đến cảnh giới hoàn toàn viên mãn.
Dương Phóng thu kiếm mà đứng, tràn đầy sức sống, trong lòng đang dâng trào.
"Thêm một loại võ kỹ đạt tới viên mãn."
Dương Phóng mỉm cười.
Sau đó chỉ còn lại có ba môn võ kỹ cuối cùng.
Cự Thạch công!
Bạo Khí quyết!
Hắc Băng chưởng!
Mặc dù đều là võ kỹ Phàm cấp, nhưng sau khi được hắn tu luyện đến cảnh giới viên mãn thì uy lực vẫn không phải là kém.
Càng quan trọng chính là có thể tăng tư chất lên.
Chỉ cần tu luyện nốt ba môn võ kỹ cuối cùng này đều đạt tới cảnh giới viên mãn, như vậy tất cả những võ kỹ mà hắn nắm giữ cho tới lúc này đều đã đạt tới trạng thái viên mãn.
"Dương sư huynh, sư tôn gọi chúng ta tới có việc."
Đột nhiên, bên ngoài sân truyền đến một tiếng gọi khẽ.
"Được, ta tới đây."
Dương Phóng trả lời một câu, trong lòng sinh hoài nghi, sửa sang quần áo một chút rồi nhanh chóng đi ra ngoài cổng.
Bên ngoài cổng.
Một tên thanh niên ở độ tuổi khoảng mười tám mười chín tuổi, trên người mặc cẩm y ngọc bào đứng chờ đợi ở nơi đó.
Đối phương là đệ tử mới bái nhập vào làm môn hạ của Chu trưởng lão ở mấy ngày trước.
Cũng giống như hắn đều là bỏ ra một khoản tiền kếch xù mới tiến vào được.
Tên là Phùng Tiểu Vũ, trong nhà là mở thương hội, không bao giờ thiếu tiền, thiếu sót duy nhất chính là thực lực, cho nên cha hắn lập tức bỏ ra một món tiền khổng lồ để đưa hắn vào Huyền Vũ tông, trước tiên lấy tới một bản tâm pháp Linh cấp rồi lại tính.
Bởi vì Dương Phóng nhập môn sớm hơn so với hắn, làm người xem như ôn hòa.
Cho nên trong vòng vài ngày cũng không có việc gì tới gọi cửa.
"Sư huynh, nghe nói trong môn có một vị tên là Hoàng sư huynh tu vi là Lục phẩm đỉnh phong mất tích, mất tích cùng lúc với hắn còn có Chu Thiên Lý trưởng tử thừa kế của Chu gia dưới núi ..."
Phùng Tiểu Vũ thấp giọng nói, "Ngươi nói xem bọn họ có thể đã chết hay chưa?"
"Khó nói, khó nói."
Dương Phóng lắc đầu liên tục, "Bên ngoài thật đúng là càng ngày càng loạn, vẫn là bớt đi ra ngoài thì tốt hơn."
"Đúng vây, nên bớt ra ngoài một chút!"
Phùng Tiểu Vũ gật đầu, nói: "Vừa rồi ta xuống núi xem, gia chủ Chu gia đã tới để hưng sư vấn tội, mang theo đông đảo võ giả, sư tôn triệu tập chúng ta tới lần này đoán chừng cũng có liên quan tới việc này."
"Thật sao?"
Dương Phóng trong lòng chớp động.
"Đúng vậy, không chỉ có sư tôn chúng ta mà Vương trưởng lão, Tào trưởng lão, Cát trưởng lão cũng đều gọi đệ tử tới, trông dáng vẻ như là muốn làm giá cho bọn họ."
Phùng Tiểu Vũ thấp giọng nói.
Dù sao đối mặt với một Chu gia đang hưng thịnh như vậy, mấy trưởng lão không đoàn kết với nhau như bọn họ cũng không chắc có thể ngăn cản được.
Nhưng bọn họ có nhiều đệ tử a.
Tập hợp các đệ tử lại, khí thế tự nhiên sẽ lại có phải không?
. . .
Bạn cần đăng nhập để bình luận